Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 185: Phải nói ngọt một chút 3

Tầm mắt Kỳ Giác mơ hồ, dường như thấy được Kỳ Sâm đang đứng ở bờ sông vẫy tay với anh ta, anh ta biết mình không thể vượt qua cửa ải này.
Sống sót, khó lắm.
Nghĩ tới cái chết thảm thiết cuối cùng của Kỳ Sâm, Kỳ Viêm không thể không cảm thấy ảm đạm, lúc này ai sẽ là người dọn xác giúp anh ta đây?
Hy vọng hiện trường sẽ không quá đáng sợ, thế hệ trước của nhà họ Kỳ không thể chịu được cái chết thảm thiết như vậy thêm một lần nữa.
Lộ Dao không nhìn kỹ người dính máu, vội vàng đi vào trong tiệm muốn tìm NPC đưa cô đến lối ra.
Cô nhìn thấy quái vật NPC cách đó không xa rất giống với Thanh mà cô nhìn thấy lần trước, bèn thử lên tiếng: “Thanh?”
Lưng Huyết Ma cứng đờ, chậm rãi buông tay ra, ném Kỳ Giác xuống, xoay người sang chỗ khác: “Sao cô vào đây được?”
Lộ Dao giữ chặt tay anh ta, mặc kệ trên đó dính máu tươi, chớp lấy thời cơ để “tố cáo”: “Tôi đi đưa nhẫn bị người mua ức hiếp, chỉ có thể chạy trốn vào trò chơi.”
Thanh là một trong những quản lý của trò chơi, anh ta tiếp nhận lời khiếu nại này, xoay người đưa cô tới lối ra: “Tôi sẽ mời anh ta tới làm khách trong trò chơi cấp cao nhất của khu vui chơi, sau đó khoá tài khoản của anh ta.”
Lộ Dao: “Sau khi bị khoá tài khoản, anh ta sẽ thế nào?”
Thanh: “Không có gì, không thể vào khu vui chơi nữa mà thôi.”
… Có thể nói đây là trừng phạt nghiêm khắc nhất.
Trong lúc ý thức đang mơ hồ, Kỳ Giác nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cố gắng mở to mắt ra.
Tròng mắt bị máu che đi, anh ta không nhìn thấy rõ.
Lộ Dao vừa đi vừa nói chuyện với Thanh, Kỳ Giác không hiểu họ đang nói gì, nhưng anh ta nghe ra giọng nói của Lộ Dao.
Trong giây lát, anh ta nhớ lại mình mình từng đọc được một bài viết trên diễn đàn, có một người chơi nữ mới được NPC yêu tha thiết, quả nhiên là cô.
Lần ở cửa hàng đồ ăn nhanh, anh ta đã xác định đó là cô, nhưng cảm xúc chấn động khi gặp ở trong trò chơi hoàn toàn khác với lúc đó.
Dường như anh ta đã hiểu được sự kích động của người chơi đã đăng bài viết đó.
Khóe miệng Kỳ Giác nhếch lên, dường như anh ta được cô cứu rồi.

Lộ Dao đứng ở lối ra, bỗng nhớ tới một việc, không nhịn được hỏi: “Thanh, lúc trước Bạch Minh đã nói với tôi, lúc các anh không còn thời gian thì sẽ tới trò chơi cướp thời gian của người khác, đó không phải là thời gian của người sống, có phải không?”
Thanh quay đầu lại: “Tại sao cô nghĩ đó không phải là thời gian của người sống?”
Lộ Dao: “Ngay từ đầu ở đây đã không có khu vui chơi, thời gian của các anh luôn có nơi để đến.”
Mà bây giờ quy mô của khu vui chơi đã thu nhỏ lại, cuộc sống của người dân ở Vùng đất của những giấc mơ cũng không bị ảnh hưởng quá lớn.
Hình như Thanh đã thở dài một hơi, im lặng một lúc mới lên tiếng: “Thời gian của chúng tôi đến từ Ma Thần đại nhân, chúng tôi vẫn luôn cướp lấy sức mạnh của Ma Thần đại nhân.”
Nếu có một ngày Ma Thần mất đi sức mạnh, thế giới này cũng sẽ biến mất.

Lộ Dao đi ra khỏi khu vui chơi, bất ngờ tiết kiệm được thời gian quay trở về, lúc về tới tiệm nail thì mới hơn một giờ chiều một chút.
Khách hàng hẹn lịch buổi chiều đã tới cửa tiệm, cô bình ổn lại cảm xúc rồi lập tức bắt tay vào làm việc ngay.
Khách hàng vẫn đang lựa chọn kiểu dáng, hệ thống thông báo đã in tờ rơi xong.
Lộ Dao gọi Harold tới, đưa cho hắn một chồng tờ rơi thật dày, nói: “Chiều nay anh tới thành phố Braibis một chuyến, tìm nơi đông người rồi phát chồng tờ rơi này. Nếu gặp chị gái xinh đẹp nào thì phải nói ngọt một chút, phải để các cô ấy nhận cái này.”
Thủ đô Braibis là thành phố phồn hoa nhất đất nước này, dân cư đông, kinh tế cũng phát triển, chắc chắn số người nguyện ý bỏ chút tiền nhàn rỗi để trải nghiệm thú vui mới sẽ nhiều hơn nơi khác.
Tuy Lộ Dao chưa bao giờ tới thành phố lớn này, nhưng khi tiếp đãi các học sinh của học viện ma pháp thì cô đã cảm thấy năng lực tiêu tiền của các cô gái ấy cao hơn người dân ở thị trấn Lục Bảo Thạch nhiều.
Harold mong chờ cả ngày, cứ tưởng nhiệm vụ quan trọng mà Lộ Dao sắp giao cho hắn ít nhất cũng phải khó khăn như săn giết ma thú cấp hai mươi.
Hắn nhìn chồng tờ rơi màu sắc sặc sỡ trước mặt, vẻ mặt cứng lại: “Đây là nhiệm vụ quan trọng à?”
“Đúng. Không được lười biếng, nhiệm vụ này liên quan đến sự tồn vong của tiệm nail, thật sự rất quan trọng.” Loại chuyện như dụ dỗ bé rồng đen này, Lộ Dao cực kỳ thành thạo.
Harold không muốn đi, phải đứng bên đường lấy lòng Nhân tộc, chỉ cần nghĩ thôi cũng làm rồng phải tức giận, bọn họ có tài đức gì chứ?
Lộ Dao thấy vẻ mặt khó xử của bé rồng đen, cô hơi nhíu mày lại, tỏ ra tiếc nuối: “Vốn dĩ tôi thấy chỉ có anh mới làm được việc này. Anh không làm được cũng không sao, để lát nữa Hối Hối đi vậy. Hối Hối dẻo miệng lại đáng yêu như vậy, việc này đối với cậu ấy thì rất đơn giản.”
Hối Hối bớt chút thời gian “xì” một tiếng.
Harold cảm thấy không ổn lại không thể nói ra, còn thấy rất ấm ức.
Việc mà bé Slime có thể làm được mà hắn lại không thể sao?
Harold ôm một chồng tờ rơi lên, hùng hổ bước ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận