Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 430: Đây là nội dung nghe không cần trả phí? 1

Ôn Tĩnh Di nhìn thấy Lộ Dao thì hơi nâng mi, kiềm chế cảm xúc tức giận.
Cô ấy là một diễn viên nên đã có thói quen với việc đối diện với máy quay hoặc công chúng, đối với những vấn đề riêng tư lại càng phải cẩn thận nếu không muốn bị người khác dòm ngó.
Cô gái cầm theo lồng sắt gật đầu nhẹ với cô ấy như là chào hỏi rồi đi đến bên cạnh bàn đu dây rồi cúi người đặt lồng sắt xuống, không có biểu hiện ra thân thiết hay vui mừng như trong tưởng tượng của Ôn Tĩnh Di.
Lúc này Thời Bân mới quay lại, giơ tay định kéo Ôn Tĩnh Di: "Đi thôi. Chỗ này không có bác sĩ. Nếu em phát bệnh dị ứng thì cũng không có thuốc đâu."
Ôn Tĩnh Di bị dị ứng mèo, chỉ cần chạm đến mèo là cả người bị nổi mẩn đỏ.
Hai người phát hiện ra dưới biển sâu có một quán cà phê mèo rất thần kỳ nên do dự thật lâu rồi mới quyết định tiến vào.
Bọn họ muốn biết chuyện này là sao, làm cách nào để thoát khỏi chỗ này. Kết quả là mới vào đây đã cãi nhau vì chút chuyện nhỏ, còn bị mọi người vây quanh chỉ trỏ.
Lôi nhau đi dạo một chút thì cả hai tiến vào phòng sứa.
Chỗ này không hề có mèo cũng không có nhiều người. Ở trong hoàn cảnh này chỉ một chút cảm xúc nhỏ cũng có thể bùng nổ, hai bên lại chuẩn bị cãi nhau.
Cơ bản Ôn Tĩnh Di chưa hề bớt giận chỉ là ngại ngùng vì ánh mắt của nhiều người nên mới không lên tiếng. Cô ấy chỉ hơi cong eo né khỏi tay của Thời Bân rồi quay người bước ra ngoài.
"Chiếp, chiêm chiếp."
Lộ Dao tuần tự mở tấm vải trùm trên lồng ra rồi mới mở cửa lồng.
Những con chim tròn tròn xếp hàng nhảy lên cao.
Ôn Tĩnh Di thấy vậy thì dừng chân quay lại. Trên mặt đất rất nhiều quả cầu lông sặc sỡ đang kêu vui vẻ. Đôi mắt của cô ấy sáng lên, nhìn qua Ôn Dao hỏi: "Chỗ này không phải là tiệm cà phê mèo à, sao lại còn có chim nữa?"
Một con vẹt mẫu đơn nhảy tới trước mặt Lộ Dao xin được chơi cùng rất lễ phép.
Lộ Dao lấy tay gãi gãi lông nhung trên cổ nó rồi trả lời: "Chỗ này là cửa hàng Lông Xù, có mèo cũng có chim, sau này còn có thêm các loài động vật lông xù khác."
Ôn Tĩnh Di nhìn dáng vẻ híp mắt của mấy chú chim tròn vo khi được Lộ Dao vuốt ve, cả người chúng nó nghiêng ngã còn làm ra vẻ cực kỳ thoải mái. Cô ấy cũng không nhịn được ngồi xổm xuống: "Cô là nhân viên của cửa tiệm này à? Đây là chỗ nào vậy, làm sao mới có thể rời khỏi?"
Cô ấy vừa nói xong thì có một con gà lông vàng nhảy lại gần, nâng đầu cọ cọ xin sờ sờ.
"Đáng yêu quá." Ôn Tĩnh Di thử sờ nó.
Bộ ngực của chim nhỏ có một nhúm lông xù lên, lấy ngón tay chọc vào giống như đang chọc một cục bột rỗng, vừa mềm lại vừa nhẹ.
Lộ Dao nhìn gà con đang làm nũng với khách thì cũng cảm thấy rất đáng yêu. Trong lòng cô còn sinh ra cảm giác tự hào, gật đầu trả lời: "Chỗ này là một vùng biển, mọi người đến đây đều có một lý do nào đó. Muốn rời đi cũng không khó, chỉ cần buông xuống gánh nặng trong lòng, vui chơi thoải mái thả lỏng tâm hồn. Khi đến giờ thì ai cũng có thể rời đi được."
"Còn bao lâu nữa mới đến thời gian để rời đi? Chúng ta đã ở trong này vài ngày rồi." Ôn Tĩnh Di hơi nóng ruột.
Trừ những con chim nhỏ còn đang làm nũng kiếm khách thì những con khác đã nhảy lên đứng trên các thanh ngang.
Nhìn những chú chim nhỏ sặc sỡ đủ mọi màu sắc đứng trên sào tựa như những món đồ chơi bằng nhung trên giá trưng bày nhưng lại sống động hơn rất nhiều.
Lộ Dao dọn dẹp xong cái lồng trống trơn thì đứng dậy nói: "Thời gian của mỗi người không giống nhau. Tôi cũng không hiểu cụ thể như thế nào nhưng mà ai càng nóng vội thì sẽ càng khó có thể rời khỏi."
Ôn Tĩnh Di cũng đứng lên: "Tôi muốn nhìn thấy chủ của quán này, cô có thể hỗ trợ dẫn tôi đi gặp không?"
Cô ấy không chờ được nữa, muốn đến ngày đã được xác định thì phải trở về ngay lập tức.
Nhân viên cửa hàng hỏi gì cũng không biết, bà chủ có thể mở tiệm ở chỗ này thì nhất định cũng có biện pháp đi ra.
Lộ Dao quay lại, trên mặt hiện ra sự bất lực: "Không cần phải đi đâu, tôi chính là chủ của tiệm này. Cô còn có việc gì à?"
Ôn Tĩnh Di: "???"
Không phải là nhân viên của tiệm?
Có thể mở cửa hàng ở một chỗ kỳ quái như thế này cô ấy cứ tưởng phải là một thế ngoại cao nhân, hóa ra lại là một cô gái trẻ tuổi như vậy.
Ôn Tĩnh Di: "Tôi... chỉ muốn biết cách trở về, tôi còn có công việc không thể để chậm trễ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận