Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 190: Cấm sờ cá 1

Helena đến gần hơn để nhìn rõ diện mạo của Harold, trong thâm tâm cô ta càng chắc chắn rằng hắn chính là con rồng đen được tiên tri sẽ hủy diệt thế giới.
Chiếc vòng xương trên cổ tay nóng rực, làn sương đen gần như bao trùm toàn bộ thân chiếc vòng, đây là một loại cộng hưởng.
Khi đó, Alia đã dốc hết sức lực vì thay đổi số phận của mình.
Sau đó, cô ta nhìn trộm pha lê tiên tri của Alia rằng con rồng đen sẽ gặp người định mệnh khi gần trăm tuổi.
Nhưng trước đó, hắn bị Long tộc trục xuất, sống một mình nơi hoang dã, hung tàn thất thường, là một con rồng đen hết sức tà ác.
Đáng tiếc lúc đó bị Alia phát hiện ra, cô ta vội vàng chạy trốn, không nhìn rõ người định mệnh của rồng đen diệt thế.
Drakes lại gánh lấy lực phản phệ của khế ước mà giấu rồng con đi.
Đến nỗi trong mấy chục năm qua, Kinclair cũng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của rồng đen.
Helena vuốt ve chiếc vòng tay bằng xương dưới tay áo, trong mắt tràn đầy tham vọng.
Long tộc hùng mạnh, coi thường mọi thứ trên thế gian.
Những con rồng trưởng thành mạnh mẽ không dễ trêu chọc, nhưng những con rồng non như vậy là độ tuổi thuần khiết nhất.
Cô ta nhớ tới một đoạn trong lời tiên tri, mặt trời dần chìm về Tây, rồng đen một mình ngồi xổm bên vách núi, nhìn về phương xa, bóng lưng cô độc.
Hắn mồ côi cha mẹ từ nhỏ, không được tộc nhân cưu mang, nhất định trong lòng rất cô đơn và mẫn cảm.
Helena bước đến gần Harold, mắt ngọc mày ngài, nụ cười dịu dàng.
Cô ta sẽ đi trước một bước và trở thành người định mệnh của rồng đen này, lập khế ước với hắn.
Harold đưa một tờ rơi cho người phụ nữ đột nhiên đứng trước mặt hắn, rồi lại xoay người để chặn các học sinh của Học viện Ma Pháp đi ngang qua.
Theo kinh nghiệm của chiều nay, những sinh viên này đều vui vẻ nhất khi nhận tờ rơi.
Hắn hơi phiền, muốn nhanh chóng phát cho xong để về.
Khóe mắt Helena hơi co giật, cô ta tùy ý cầm lấy tờ rơi, lại đi vòng qua bên người Harold, cố gắng toát ra khí độ dịu dàng: "Xin chào, có cần giúp đỡ không?"
Harold cau mày, loài người này rất kỳ lạ.
Nhưng cô ta đề nghị giúp đỡ, phát xong sớm thì có thể về sớm một chút.
Hắn khẽ gật đầu, lấy một xấp tờ rơi dưới đất đưa cho cô ta, nói: “Phát cho người qua đường, miệng ngọt một chút, nhất định phải để họ nhận."
Helena cười nhẹ nhàng mà đoan trang, bước nhỏ đi theo Harold, vừa phát tờ rơi vừa cố gắng bắt chuyện: "Tôi tên là Helena, học tại Học viện Ma Pháp Hoàng Gia. Anh tên gì?"
Harold học theo cách Lộ Dao mỗi khi dạy dỗ hắn, nghiêm túc nói: "Khi làm việc không được nói chuyện."
Helena nhìn tấm lưng thẳng của chàng trai trẻ đơn thuần, giậm chân.
Dù bao nhiêu tuổi, rồng vẫn luôn không hiểu phong tình như vậy.
Sau khoảng một giờ, tất cả hai ngàn tờ rơi đã được phát xong.
Harold vỗ tay, trong lòng dâng lên cảm giác thành tựu to lớn.
Quay người lại, thấy Helena còn ở nơi đó, hắn móc từ trong túi ra một đồng tiền vàng: "Tiền công."
Bé rồng đen không thiếu tiền, chỉ là dần dần có khái niệm về tiền sau khi đi làm.
Tiền lương hàng tháng của hắn chỉ có ba đồng vàng, bởi vì trên người không có tiền bạc và tiền đồng nên mới lấy ra một đồng vàng để trả cho người giúp đỡ này.
Helena có chút kinh ngạc, hình như rồng con này cũng biết chút ít về đạo lý đối nhân xử thế.
Để nói chuyện với hắn nhiều thêm, cô ta không lấy tiền mà cúi đầu xấu hổ đề nghị ăn một bữa cơm với hắn.
Bé rồng đen tùy ý ném đồng tiền vàng cho cô ta, nói với giọng lạnh lùng: "Tôi muốn về nhà."
Lộ Dao nói, phát tờ rơi xong thì về nhà ngay, đừng tùy tiện nói chuyện với người lạ.
"..."
Helena đứng tại chỗ nhìn bóng lưng rồng đen nhanh chóng biến mất trong đám người, không còn thấy đâu nữa.
Cô ta cúi đầu, lấy từ trong túi xách ra tờ rơi mà Harold đưa cho cô ta từ đầu, lướt nhanh qua nội dung không quan trọng, khi nhìn thấy dòng chữ "Tiệm nail Lộ Dao" ở cuối, cô ta nghiến răng nghiến lợi.
Lại là cửa hàng đó!
-
Thị trấn Lục Bảo Thạch, tiệm nail.
Ba người học việc đang làm móng cho khách.
Ba khách hàng này làm việc quanh năm, ngón tay có vết chai sần sùi, móng tay không đều, giường móng quấn quanh móng, cần cắt tỉa cẩn thận.
Đôi mắt của ba bà mở to khi nhìn thấy những người học việc lấy ra những con dao nhỏ sắc bén.
Bà Brown là người lo lắng nhất, những ngón tay của bà vô thức rút lại.
Eugenia ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ an ủi: "Mẹ, mẹ đừng căng thẳng, sẽ không đau đâu. Con chỉ muốn giúp mẹ cắt móng tay cho đẹp thôi."
Bà Brown cố gắng hết sức kìm nén cảm xúc sợ hãi, thở ra một hơi: "Ừm, mẹ không căng thẳng. Con làm nhanh đi."
Một lát sau, ba quý bà mới phát hiện thực sự không đau, bấy giờ mới hoàn toàn thở phào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận