Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 791: Khởi đầu của mọi thứ trở nên tốt hơn 2

Khởi đầu của mọi thứ trở nên tốt hơn 2
[Cái này còn cần cậu nói à? Lưới năng lượng lơ lửng trên không thì ai mà rơi xuống được chứ?]
[... Có khả năng, ý tôi là mạng lưới năng lượng có thể là chủ tiệm làm ra không?]
[Nhưng không phải cô ấy có năng lực của hệ động vật à? Kỹ năng cấp cao "đặt lưới năng lượng lơ lửng trên cao" chắc chỉ có bộ phận tự nhiên mới làm được mà nhỉ?]
...
Chỉ vài phút ngắn ngủi, Lộ Dao đã mang Hồ Tiêu đến đích.
Cô nhẹ nhàng đặt Hồ Tiêu lên bục cao nhất của tòa nhà số sáu mươi sáu.
Mặt kính hình thoi trong suốt có những đường vân gập ghềnh, từng khối khảm vào khung kim loại, phản chiếu ánh trăng giống như những mảnh băng.
Dưới nhà kính thủy tinh, bóng nến mờ mịt, hơn chục khuôn mặt đã mất đi năng lực điều khiển biểu cảm giống như hoa hướng dương đang phơi nắng, khoa trương nhìn chằm chằm hai người đột nhiên đáp xuống.
Lộ Dao khép cánh lại, kéo Hồ Tiêu ngồi xuống như đang nói chuyện phiếm: "Nói cho tôi biết, tại sao phải làm ra loại chuyện đó?"
Hồ Tiêu rơi xuống nhà kính thủy tinh thì bình tĩnh lại, ngón tay gõ gõ ngói thủy tinh, nhỏ giọng nói: "Bên dưới có người nhìn."
Trên ngón trỏ Lộ Dao đeo một chiếc nhẫn cân bằng, gõ nhẹ một cái, thủy tinh trong suốt nhiễm ánh đen nhất thời biến thành thủy tinh đen đục.
Hồ Tiêu kinh ngạc chớp chớp mắt: "Đây cũng là năng lực của cô sao? Lẽ nào cô không chỉ có hệ động vật?"
Lộ Dao trả lời từng câu một: "Ừm, đây cũng là một trong những năng lực của tôi. Hệ động vật là gì?"
Hồ Tiêu càng thêm kinh ngạc: "Cô có cánh, chẳng lẽ không phải là năng lực của loài chim?"
Khán giả trong buổi phát sóng trực tiếp đã nhìn thấy Lộ Dao qua đôi mắt của Hồ Tiêu.
Chỉ là màn đêm đen kịt, chủ tiệm trong mắt Hồ Tiêu chỉ là một cái khung hình, khắp người tỏa ra ánh sáng vàng nhạt nhu hòa, nhìn không rõ hình dáng dung mạo.
Nhưng giọng nói của cô có độ nhận biết rất cao.
Lộ Dao cười khẽ, cầm lấy mặt dây chuyền hình cánh trên ngực: “Đôi cánh mà cậu nói không phải năng lực của tôi. Ừ, thật ra cũng có thể nói như vậy. Nó nên coi như là năng lực của tôi diễn sinh. Tôi có thể bay là bởi vì đạo cụ này - một món đồ chơi biết bay hiện đang được Trung tâm bổ túc trẻ em phát triển, đeo vào có thể trải nghiệm cảm giác bay lượn như côn trùng, chim chóc, thậm chí là cự long trong tiểu thuyết giả tưởng phương Tây."
Quản lý của nhà hàng kính nhận được báo cáo từ quản đốc, vội vã chạy tới từ văn phòng để đối phó với sự việc thất thố to lớn lần này.
Quản đốc nói tình hình phức tạp, bây giờ đang có một chương trình phát sóng trực tuyến theo thời gian thực.
Quản lý đã biết trước tình hình nên mở điện thoại di động, thấy chủ tiệm đang giới thiệu món đồ chơi biết bay, bước chân dần chậm lại.
Sau khi những vị khách trong nhà hàng kính phát hiện trần nhà bị che kín, họ cũng lấy điện thoại di động ra và bắt đầu xem phát sóng trực tiếp.
Hồ Tiêu trợn to hai mắt: "Không thể nào, sao có thể có món đồ chơi quái đản như vậy? Cô đang gạt tôi đúng không?"
Lộ Dao thật sự nhịn không được, giơ tay đánh vào sau gáy Hồ Tiêu, suýt chút nữa đã hất cậu ra ngoài, sau đó lập tức kéo lại: "Lừa cậu có ích lợi gì? Trong bụng thằng nhóc cậu toàn là ý nghĩ xấu, trèo lên cầu thì thôi đi, còn cắt hỏng lưới năng lượng của tôi."
Nói tới đây, Lộ Dao rốt cuộc nhớ tới một chuyện trước đây vẫn luôn nghĩ tới nhưng nghĩ không ra.
Cô đè Hồ Tiêu lại, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gọi một cuộc điện thoại.
Điện thoại chỉ vang lên một tiếng đã nhanh chóng được nhấc máy, Lộ Dao hỏi: "Hiểu Hiểu, cô còn ở cửa hàng không?"
Từ Hiểu Hiểu: "Tôi vẫn ở đây."
Lộ Dao: "Hiện tại tôi có chút việc, không thể trở về, giúp tôi một việc."
Lộ Dao nhờ Từ Hiểu Hiểu sử dụng súng bong bóng đặc biệt được đặt sau kệ để bổ sung hai lớp lưới năng lượng bên ngoài cửa hàng.
Loại chuyện này lần lượt xảy ra, nếu không đề phòng tốt thì cô không yên lòng.
Hôm nay lưới năng lượng bị cắt nên khi trở về phải thay đổi phương án.
Ba người Trịnh Tư Dao nhìn chủ tiệm gọi điện thoại trong phòng phát sóng trực tiếp, nhân viên cửa hàng bên này thì tìm được súng bong bóng theo chỉ dẫn của cô.
Trên mặt Tiểu Mỹ tràn đầy vẻ không thể tin được: "Dùng loại này súng đồ chơi này bố trí lưới năng lượng?"
Đây cũng là lần đầu tiên Từ Hiểu Hiểu sử dụng, theo hướng dẫn của Lộ Dao, cô ta đã hoàn thành nhiệm vụ một cách dễ dàng.
Đỗ Thu Linh lấy từ trong túi ra một chiếc kính một mắt có thấu kính đặc biệt, quan sát bầu trời phía trên Trung tâm bổ túc qua ống kính: "Quả thực đã bổ sung thêm rồi."
Tiểu Mỹ không tin: "Thật sao? Cho tôi mượn xem."
Bạn cần đăng nhập để bình luận