Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 116: Bé rồng đen kia đã chờ cô lâu rồi 1

Nguyên buổi chiều hôm đó Lộ Dao đều ở tiệm nail nên vẫn chưa biết quán ăn cách vách đã xảy ra chuyện.
Cửa hàng đồ ăn nhanh Lộ Dao vẫn chiếu quảng cáo tuần hoàn mỗi ngày trên đoàn tàu, rất nhiều người không đi tàu cũng biết đến sự tồn tại của cửa hàng đồ ăn nhanh thông qua người thân bạn bè và người quen, hơn nữa thời gian trước có tin đồn rằng có người hồi hồn ở cửa hàng đồ ăn nhanh, vậy nên hầu như tất cả mọi người đều đổ dồn tới khu A, ngày nào tàu điện ngầm cũng tê liệt.
Sau khi thấy rằng đi tàu không tiện lắm, rất nhiều người bắt đầu tự nặn ô tô, xe máy, trên đường phố quạnh quẽ dần tấp nập xe chạy, náo nhiệt hơn trước kia rất nhiều.
Người người đều đổ về khu A, nhưng cửa hàng đồ ăn nhanh chỉ lớn chừng đó, lượng cung ứng cũng có hạn, mỗi ngày đều có rất nhiều cư dân đứng chờ mòn mỏi ngoài cửa hàng đồ ăn nhanh nhưng không mua được.
Tình huống này xảy ra không phải mới một hai ngày mà suốt một khoảng thời gian đã thế.
Có người có thể ăn được, có người thỉnh thoảng được ăn, nhưng cũng có người xếp hàng mãi không tới lượt, hoặc là mỗi lần đều suýt tới phiên mình thì cửa hàng đồ ăn nhanh bán hết nguyên liệu, đóng cửa.
Lâu dần, mâu thuẫn dần trở nên gay gắt, bắt đầu có người cãi nhau, tiến thêm một bước là đánh nhau.
Cư dân ở Vùng đất của những giấc mơ là linh hồn người chết nên đánh nhau không xuất hiện thương vong, hoàn toàn là để phát tiết cảm xúc.
Nhưng để mặc cho mâu thuẫn tích lũy, sớm muộn gì cũng có ngày bùng nổ, có khi còn liên lụy tới cửa hàng đồ ăn nhanh.
Bọn họ là linh hồn người chết, nhưng cửa hàng đó tồn tại thật.
Bảo vệ trưởng không hi vọng cửa hàng đồ ăn nhanh xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, sau khi cân nhắc, bảo vệ trưởng ra thông báo, triệu tập toàn bộ người phụ trách của mười ba khu.
Mỗi khu vực đều có nhân viên quản lý, rải rác trong các bảo vệ của khu vui chơi.
Bọn họ vốn là bảo vệ của Ma Thần, sau khi Ma Thần ngủ say trong khu vui chơi thì những người này vừa phải duy trì cho khu vui chơi vận hành bình thường, vừa phải bảo đảm vùng đất của những giấc mơ ổn định.
Trừ khi phát sinh những chuyện lớn đặc biệt, thì thông thường những quản lý khu vực này gần như không tụ lại một chỗ.
Buổi sáng bảo vệ trưởng phát ra thông báo, buổi chiều ngoài khu A ra thì quản lý của mười hai khu vực kiêm bảo vệ của khu vui chơi tới đúng giờ ở tầng chín mươi chín của khu A.
Thanh dẫn bọn họ đến phòng họp lầu ba, một người quản lý khu vực xa xôi trong số đó nhìn về phía cửa hàng đồ ăn nhanh: "Đó là cửa hàng đồ ăn nhanh khiến cư dân phát cuồng gần đây sao? Lợi hại đến thế thật à?"
Thoạt nhìn chỉ là một tòa nhà ba tầng nhỏ bình thường thôi mà, không có gì đặc biệt cả.
Bảo vệ trưởng khu J là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt nghiêm túc, nghe vậy nói: "Đúng là rất lợi hại, những bệnh nhân bệnh mất hồn của khu vui chơi bọn tôi tới đây xong đều khỏi hẳn."
Người đầu tiên nói chuyện là bảo vệ của khu K, người phụ trách khu vực duy nhất không mở khu vui chơi, so với những khu vực khác thì tin tức nơi này chậm hơn nhiều.
Những tin tức ông ấy nghe được ở khu K toàn là những tin đã được truyền từ người này sang người khác, càng truyền càng sai lệch, cuối cùng không biết có nên tin hay không.
Khu J chỉ có một khu vui chơi, vốn dĩ được xem là khu vực anh em với khu K, nghe đồng nghiệp khu J nói thế thì vị bảo vệ này bắt đầu bị gợi lên sự tò mò đối với cửa hàng đồ ăn nhanh: "Nghe nói mấy món trong quán đó rất ngon, các ông có ăn bao giờ chưa?"
Người quản lý của mười một khu vực còn lại đều lắc đầu, bọn họ luôn canh giữ ở khu vực của mình, còn phải phụ trách vận hành khu vui chơi trong khu vực, công việc bận rộn.
Cho dù nghe nói có một cửa hàng như thế thì cũng không có cách để tới ăn thử. Mà bây giờ nhìn thấy hàng dài ngoài cửa quán ăn nọ, lại càng đánh mất suy nghĩ muốn tới ăn.
Nhiều người như vậy, ngồi canh mấy ngày liền chỉ vì ăn một bữa cơm, bọn họ không thể nào hiểu nổi, đây hoàn toàn là lãng phí thời gian.
Có suy nghĩ và sức lực này, còn không bằng vào khu vui chơi để chơi trò chơi cùng những người sống kia.
Lúc này Thanh đứng ra, thầm mang theo một chút kiêu ngạo: "Tôi từng ăn rồi, ngon tuyệt cú mèo. Thậm chí ăn rồi còn sinh ra cảm giác hối hận, nếu còn tồn tại thì tốt biết bao, như thế thì có thể tùy ý hưởng thụ những món ngon đó."
Vị bảo vệ khu K kia nhìn về phía Thanh, trong ánh mắt mang theo hoài nghi: "Tôi không tin, trừ khi cậu cho tôi ăn thử một miếng."
Thanh lắc đầu, sâu trong đôi mắt dâng lên chút ý cười nhàn nhạt: "Không có cách nào. Cho dù bảo vệ trưởng tới quán ăn đó thì cũng phải xếp hàng."
Ý là bảo vệ trưởng đã từng tới rồi.
Những bảo vệ khác trao đổi ánh mắt với nhau, tò mò hơn về cửa hàng đồ ăn nhanh, nhưng vẫn không tin như cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận