Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 604: Lần đầu hợp tác 4

Chu Tố vừa ăn vừa không nhịn được nheo mắt lại: "Bà chủ, món này thực sự rất ngon, chính là hương vị cổ xưa mộc mạc mà tôi đang tìm!”
Ba người của Ngọc Quế Trai thấy Chu Tố ăn vui vẻ như vậy, không khỏi cảm thấy đắc ý, nhưng nghe những lời đánh giá của cô ấy và bà chủ nhỏ của rạp chiếu phim nói bánh ngọt nhà bọn hắn mộc mạc, có hương vị cổ xưa, lại khó có thể chấp nhận được.
Ngọc Quế Trai nổi tiếng ở Lương Kinh mấy trăm năm nay, sự tán tụng của thực khách đủ để chứng minh hương vị độc đáo, không thể thay thế của bánh ngọt nhà bọn họ, làm sao có thể dùng từ “hương vị cổ xưa”, "mộc mạc” để miêu tả?
Cửa hàng bánh ngọt ngon ở Lương Kinh quả thật không chỉ có một nhà Ngọc Quế Trai, nhưng Ngọc Quế Trai tuyệt đối có thể được xếp vào Top 3.
Không biết bánh ngọt trong rạp chiếu phim có hương vị mới lạ hiếm thấy gì?
Chu Tố nếm thử cả ba loại bánh ngọt, khen không dứt miệng.
Lộ Dao thấy đã đến lúc, liền nhắc đến giá bánh ngọt lồng chim kia: “Sư phụ nhà tôi là một người cuồng bánh ngọt, thấy đồ ăn ngon là không thể ngừng lại được, khiến ba vị chê cười. Bốn loại hộp bánh Trung thu ở đây đều là tác phẩm tâm đắc của sư phụ bánh ngọt nhà tôi, hương vị và kết cấu không giống nhau, mời ba vị nếm thử trước.”
Hai đời sư phụ của Ngọc Quế Trai dần mất đi phương hướng trong những lời khen ngợi, cảm xúc căng thẳng dần được thả lỏng, thiếu chút nữa đã quên mục đích ban đầu đến đây ngày hôm nay, nhìn thấy giá bánh ngọt lồng chim, mới chợt tỉnh táo lại.
Cái hộp này quả thực xa hoa lạ thường, không biết mùi vị của bánh ngọt như thế nào, hay chỉ là hào nhoáng ở bên ngoài.
Ngọc Chi Niên nhìn chằm chằm giá bánh ngọt một lúc lâu, vội vã đứng dậy, dẫn đầu lấy ra một hộp quà chạm rỗng bằng gỗ sơn đen đặt ở tầng dưới cùng, những chiếc hộp khác được đóng gói cũng rất thu hút người khác, nhưng chiếc hộp này được chạm rỗng, mơ hồ có thể nhìn thấy bánh ngọt bên trong, đặc biệt hấp dẫn hắn.
Mở nắp hộp ra, mười hai miếng bánh Trung thu hình tròn, vỏ màu trắng nằm ở trong hộp gỗ màu đen, hương thơm nhàn nhạt phả vào mặt, một bông hoa khô được bảo quản màu sắc vô cùng tốt, được ép lại trên mặt bánh, bông hoa trên mỗi chiếc bánh Trung thu đều không giống nhau, hoa lê màu trắng, hoa đào màu hồng nhạt, cẩm tú cầu màu xanh, hoa quế màu vàng, hoa mai màu đỏ…
Phùng Vĩnh nhìn thấy vẻ ngoài trắng trẻo mập mạp lại lịch sự tao nhã bất ngờ của bánh Trung thu, trên khuôn mặt phủ kín nếp nhăn, đôi mắt híp thành hai đường, không ngừng gật đầu: “Bánh Trung thu này làm rất đẹp.”
Chu Tố gật đầu theo: “Không chỉ đẹp, hương vị cũng rất tuyệt, mời các vị nếm thử.”
Ngọc Cát Tường lấy hoa mai, Phùng Vĩnh lấy hoa lê, Ngọc Chi Niên chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một chiếc bánh có hoa quế.
Ba người lần lượt thưởng thức “Bánh Trung thu chấp niệm phong nguyệt” của cửa hàng ăn vặt, cảm giác và hương vị khi ăn vào miệng đều nhè nhẹ, sau đó một cảm xúc mãnh liệt ập vào trong lòng, trước mắt xuất hiện hình ảnh.
Sau một chén trà, Ngọc Chi Niên đột nhiên bừng tỉnh, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: "Bánh Trung thu này...”
Ngọc Cát Tường và Phùng Vĩnh tỉnh lại sớm hơn hắn, cả hai đều nhận ra chỗ đáng sợ của bánh Trung thu này, nhưng lại không cách nào dứt bỏ.
Lộ Dao nhìn ra sự hoang mang hoảng sợ của bọn hắn, thản nhiên nói: “Mấy vị chắc chắn đã cảm nhận được chỗ đặc biệt của hộp bánh Trung thu này, nếm thử những thứ khác, cùng so sánh.”
Lần này Ngọc Chi Niên cầm chiếc hộp có hình dạng như rương châu báu ở tầng thứ hai, những viên đá quý điểm xuyết trên rương cũng đủ thu hút sự chú ý của mọi người, mở nắp hộp ra, ba người lại sợ hãi không nói nên lời.
Trong hộp đặt mười chiếc bánh ngọt hình lập thể có màu sắc rực rỡ, bọn hắn chưa bao giờ nhìn thấy món ăn nào có ngoại hình kỳ dị như vậy.
Ngọc Cát Tường chọn một chiếc bánh Trung thu hình người trông bình thường nhất, Phùng Vĩnh chọn chiếc bánh Trung thu yêu tinh sinh đôi dễ thương, Ngọc Chi Niên chọn mất nửa ngày mới chọn chiếc bánh Trung thu có ba con rồng nhỏ.
Ba người đặt lên trên bàn trà, cẩn thận nhìn một lúc lâu mới cầm lấy thìa bạc bắt đầu ăn, bánh Trung thu vừa vào miệng, bọn hắn bỗng hiểu được vì sao Chu Tố nói bánh ngọt của Ngọc Quế Trai mộc mạc, mang hương vị cổ xưa.
Trong lòng bọn hắn có vài suy đoán, trao đổi bánh Trung thu với nhau, quả nhiên mỗi chiếc bánh có hương vị khác nhau, nhưng đều ngon miệng và đậm đà, ăn vào miệng là ngọt, nhưng mỗi loại vị ngọt lại có những cấp độ khác nhau.
Ngọc Cát Tường không nhịn được khen: “Ngon!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận