Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 764: Khi cậu muốn hiểu một người 1

Từ Hiểu Hiểu nhận tờ rơi, tùy ý liếc nhìn hai cái, không thể tin nói: “Tiêu Trạch lại đi tin thứ này? Bổ túc trẻ em, buồn cười quá.”
“Grừ! Grừ!” Nhị Tâm bỗng nhiên quay sang Từ Hiểu Hiểu với vẻ mặt hung ác, còn vươn “bàn chân hoa” mập mạp muốn đánh cô ta, bị chủ quán kịp thời ngăn lại.
Từ Hiểu Hiểu khom lưng, vuốt đầu chú mèo mập mạp lông xù: “Sao giống như nghe hiểu tiếng người vậy?”
“Grừ!” Nhị Tâm cứng cổ, còn muốn cắn Từ Hiểu Hiểu.
Lộ Dao ôm chú mèo mập lui về phía sau một bước, cười xin lỗi: “Có thể là đói đó, còn chưa ăn cơm tối mà.”
Cái này hoàn toàn là mở mắt nói dối.
Mèo béo cũng không phải hổ, có đói cũng không đến mức muốn cắn người.
Từ Hiểu Hiểu chẳng hề tức giận, phất tay xoay người định rời đi.
Lộ Dao gọi cô ta lại, giải thích việc hiện tại cửa hàng đang cung cấp dịch vụ kiểm tra tuổi thơ miễn phí, có thể trải nghiệm một chút.
Từ Hiểu Hiểu lắc đầu: “Không cần, cám ơn. Tuổi thơ của tôi không hề tiếc nuối điều gì, không cần bổ túc gì đó đâu.”
Hệ thống xuất hiện: [Rõ ràng vị khách này không phải khách hàng tiềm năng của chúng ta.]
Ở bên chủ quán cũng khá lâu rồi, hệ thống cũng học được một ít từ ngữ kinh doanh, đôi khi còn thỉnh thoảng khoe khoang một chút.
Lộ Dao thả Nhị Tâm xuống, xoay người đi lấy thức ăn cho mèo: “Nếu không có hứng thú thì cô ta sẽ không đến cửa hàng nhiều lần như thế. Rất nhiều lúc, để nhận ra nội tâm của mình cần phải có dũng khí, chờ một chút là được.”
Hệ thống cảm thấy chủ quán nói không có lý, nhưng nhiều khi việc sau đó lại chứng minh cô nói không sai, không nhịn được hỏi: [Sao mà cô biết được người nào cần bổ túc thế? Tôi vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ, hình như cái gì cô cũng hiểu, đặc biệt là đoán lòng người.]
Trong lý lịch quá khứ của chủ quán, dường như không lưu trữ kinh nghiệm tương tự.
Hơn nữa hệ thống rõ ràng cảm thấy cùng với việc cửa hàng ở các thế giới khác ngày càng nhiều, tâm tư của chủ quán cũng trở nên ngày càng khó đoán, chẳng còn cái tính dịu ngoan nghe lời hồi mở cửa hàng thứ nhất nữa.
Có lẽ nào liên quan đến phần ký ức bị mất kia?
Lúc bọn họ liên kết, tình trạng của chủ quán cực kỳ xấu, nhưng đôi mắt lại sáng rực một cách đáng kinh ngạc.
Chỉ cần hoàn thành khế ước, cô sẽ rơi vào hôn mê.
Lúc tỉnh lại, cả người chủ quán trở nên ấm áp mềm mại, quên chuyện liên kết, cũng quên luôn chuyện chấp nhận ước nguyện ban đầu của nó.
Trước khi chủ quán mất trí nhớ, rốt cục cô là một người thế nào?
Chẳng biết vì sao, hệ thống bỗng nhiên có chút hứng thú.
Đáng tiếc do bị ràng buộc bởi quy tắc, đến cả nó cũng không nhìn trộm được đoạn ký ức bị mất kia của cô.
Lộ Dao cười khẽ: “Khi cậu muốn hiểu rõ một người, đương nhiên sẽ chú ý đến mọi thứ liên quan tới người đó. Đây cũng không phải là kỹ xảo khó gì. Chỉ là trước khi mất trí nhớ tôi đã từng làm bài tập có liên quan, bởi thế mới có cảm giác quen thuộc.”
Có thể là vì kinh doanh, cố ý nghiên cứu qua về tâm lý học.
Cũng có lẽ, trước kia cô từng muốn hiểu rõ một người nào đó.
Lộ Dao tiếp tục nói: “Yên tâm, sẽ không mở cửa hàng mà tôi không nắm chắc. Tôi hiểu rõ hơn bất cứ ai, việc mình đã ước điều gì.”
Hệ thống: [... Ừm.]
Buổi học bổ túc thứ hai của Tiêu Trạch là vào cuối tuần, tan làm hôm thứ sáu mà anh ấy đã bắt đầu mong chờ rồi.
Chưa đến sáu giờ sáng thứ bảy, anh ấy đã tỉnh.
Rời giường rửa mặt, ăn xong bữa sáng rồi quét dọn nhà cửa một trận, cuối cùng cũng đến tám giờ.
Tiêu Trạch nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo thoải mái, lòng đầy chờ mong đi tới Trung tâm bổ túc trẻ em.
Đã có hàng người rất dài trước cửa tiệm, Tiêu Trạch đứng đợi ở một bên.
Nghe thấy người xếp hàng nói chuyện phiếm, hóa ra đều là khách hàng nhân dịp cuối tuần mà chạy tới từ nơi khác.
Bong bóng nước và bánh mochi làm tâm trạng vui vẻ của Trung tâm bổ túc được truyền bá trên mạng, ban đầu nhiều người không tin, cho rằng đó là quảng cáo.
Nhưng khoảng thời gian này, luôn có người ngưỡng mộ danh tiếng đến mua bong bóng nước và bánh mochi, sau đó đăng bài lên mạng, đăng video chia sẻ cảm nhận khi dùng và ăn thử, gần như không có bình luận đánh giá thấp.
Người biết đến ngày càng nhiều nên mới có tình huống đông đúc thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận