Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 346: Hoa này có hàm răng rất đều 3

Chung Như Nghênh ngủ trên giường bệnh được đặt tạm bên cạnh, vẫn còn đang hôn mê.
Bên mép giường đặt một cái bàn lùn nhỏ, phía trên đặt trái cây tươi, mì gói và đồ uống.
Tiểu Linh Lan vươn cành ra từ cổ tay Chung Như Nghênh, nằm ở đầu giường gặm trái gặm phải, ăn không dừng được.
Tuyết Ca ngồi một bên giúp đỡ, cầm một trái táo trong tay gặm gặm. Nước táo ngọt lành chảy xuống cổ họng khiến cậu ta sửng sốt một chút, bỗng nhiên biết tại sao Linh Lan lại muốn ở lại chỗ này.
Bác sĩ mà Cơ Phi Mệnh hẹn họ Bạch, đang đi công tác nên đồng ý hai ngày nữa tới.
Lộ Dao tiếp tục luyện tập ma pháp.
-
Đợt lũ lụt ở thế giới Vô Thường còn đang kéo dài. Mưa to cả đêm, nước không những không rút bớt mà còn tiếp tục lên cao.
Sáng ngày hôm sau, Tưởng Hàn và Trì Cẩn chèo cái bè đơn sơ được buộc bằng gỗ nổi tới cửa hàng Blind Box.
Lần trước Tưởng Hàn tới phòng nghiên cứu thăm ông nội, ông Tưởng và La Hội An đang bận rộn nghiên cứu, không hề hay biết đợt lũ lụt đã tới.
Đi ra nhìn một cái mới biết nước đã ngập đến trước cửa hàng rồi.
Tưởng Hàn bảo rằng lần này trước khi vô thường tới trời cứ mưa mãi, mọi người đã có kinh nghiệm, đoán được rằng có thể tiếp theo sẽ tới đợt lũ thế nên đã đào mương nước trước rồi. Những người ở tầng một, tầng hai nhà trọ cũng đã chuyển nhà nên tạm thời không có thương vong.
Mọi người đã quen thói chi tiêu tiết kiệm. Trong đợt lạnh trước sau khi tới cửa hàng Blind Box đổi một lượng vật tư lớn, bọn họ không phung phí hết ngay mà phần lớn mọi người đều chọn tích trữ ở nhà.
Gặp phải tình huống dị thường là khoảng cách giữa hai lần vô thường rút ngắn lại, gần như không có thời kỳ chuyển giao này, thế mà bọn họ lại hiếm thấy không bị rơi vào khủng hoảng.
Ở nhà có lương thực dự trữ rồi nên lòng người không còn lo sợ nữa.
Chỉ là trong thời gian này vẫn có một số người muốn đến cửa hàng Blind Box.
Chỉ tiếc nước cứ dâng lên mãi, sinh vật biến dị trong nước bùn lại nhiều nên người bình thường không có trang bị thì không dám tuỳ tiện ra khỏi cửa.
Tưởng Hàn đi tới cửa hàng Blind Box, một là muốn thăm ông nội, hai là muốn xem xem trong cửa hàng có đồ gì mới không.
Hắn lượn một vòng quanh cửa hàng, phát hiện blind box tinh hạch thật sự có đồ mới.
Dòng sản phẩm giới hạn mùa đông đã hạ xuống, đồ mới lên là "dòng sản phẩm giới hạn trên nước".
Toàn bộ chỉ có năm loại. Bốn loại bình thường và một loại ẩn giấu.
Một bộ đầy đủ có bốn hộp, hai trăm xu một lần rút.
Mà dòng sản phẩm này cả cửa hàng chỉ ra đúng hai mươi bộ, được trưng bày có thời hạn.
Trên hộp còn cố ý dùng chữ màu đỏ ghi rất rõ rằng tốt nhất là hãy mở hộp ở ngoài nhà.
Tưởng Hàn lập tức cầm một hộp lên, lại cố gắng hết sức khuyên Trì Cẩn cũng lấy một hộp.
Sau đó hai người ngồi luôn ngoài cửa hàng Blind Box tháo hộp ra. Nhìn thấy kiểu đồ in ngoài vỏ hộp, Tưởng Hàn rất kích động.
Thảo nào mà mắc như vậy, còn yêu cầu mở hộp bên ngoài nữa chứ.
Nếu hộp này mà rút được ẩn giấu thì quá đáng giá luôn.
Mà dù không rút được ẩn giấu, được một cái xuồng cao su là Tưởng Hàn cũng cảm thấy giá trị lắm rồi.
Hắn xé mở hộp đầu tiên, ra được phao cấp cứu.
Một hộp năm cái, sau khi bơm đầy không khí là được phao cấp cứu bự.
Điều khiến người ta ngạc nhiên là lúc vừa mới lấy ra, phao cấp cứu chỉ lớn bằng một viên tinh hạch bình thường.
Sau khi tiếp xúc với không khí, chúng mới bắt đầu bành trướng ra, cuối cùng biến thành kích thước của một chiếc phao cấp cứu như bình thường.
"Chẳng lẽ đây là ma pháp? Hay là sau khi khai phá nhiên liệu tinh hạch, bà chủ đã ứng dụng được kỹ thuật vào việc thu nhỏ phóng to đồ vật?"
Tưởng Hàn lẩm bẩm. Ít nhất là dị năng cũng không làm được đến trình độ này.
Mà đúng là hắn không hề đoán sai thật. Lộ Dao đã thử nghiệm dùng ma pháp trận thu nhỏ vật phẩm lại cho nhẹ đi rồi mới đặt vào hộp blind box.
Biện pháp này hữu dụng nhưng rất phiền phức. Món nào cũng phải vẽ ma pháp trận, đan trận pháp theo thứ tự.
Mấy loại hàng hoá có giới hạn tiêu thụ thì thỉnh thoảng có thể dùng biến pháp này, còn phần lớn blind box tiêu thụ hằng ngày không cần làm vậy.
Trì Cẩn ở bên cạnh mở hộp đầu tiên, một tấm thẻ màu đen rơi ra.
Tưởng Hàn nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, trong lòng lại trào dâng cảm giác vừa vui vừa không cam lòng: "Anh Trì à, anh đừng rút được ẩn giấu nữa đấy nhé?"
Hai ngón tay Trì Cẩn kẹp cái thẻ lại, hai chữ "ẩn giấu" phía sau sáng lấp lánh.
Lại nữa.
Trì Cẩn cũng rất bứt rứt, tâm trạng càng ngày càng nặng nề.
Vận may của anh ấy vẫn chưa kết thúc, không biết lúc cắn trả sẽ đáng sợ nhường nào đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận