Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 768: Đúng hay sai 1

Lộ Dao từng nghĩ Từ Hiểu Hiểu có thể sẽ đến, nhưng không ngờ lại gặp nhau trong tình huống thế này.
Cô ta say tới nỗi thần trí không rõ, tựa người vào khung cửa, hét lên muốn gặp Alfred.
Lộ Dao chú ý tới hai, ba người đàn ông đứng bên đường, dường như đang nghiêng đầu quan sát bên này, đột nhiên thịch một cái, lập tức đỡ Từ Hiểu Hiểu vào trong tiệm.
Cô để Từ Hiểu Hiểu ở phòng trà thủy tinh, cầm điện thoại ra ngoài, định gọi cho Tiêu Trạch, lại cảm thấy thời gian quá muộn rồi nên thôi.
Hôm nay Tiêu Trạch vừa kết thúc một buổi học bổ túc, bởi vì hiệu quả rất tốt, có thể anh ấy không chú ý tới việc tinh thần mệt mỏi.
Nhưng sau khi học bổ túc xong sẽ vô cùng mệt mỏi, học sinh và giáo viên bổ túc đều giống nhau.
Tốt nhất là nên nghỉ ngơi từ một đến hai ngày.
Lộ Dao thấy mấy người đàn ông còn đang quanh quẩn bên ngoài, dứt khoát đóng cửa tiệm, quay về phòng trà.
Từ Hiểu Hiểu nhắm mắt nghiêng người trên ghế, cuộn tròn tay chân, chai rượu đã lăn xuống đất từ bao giờ.
Lộ Dao rót nước nóng, ép Từ Hiểu Hiểu tỉnh lại, đút cô ta uống thuốc giải rượu rồi quay về phố mua sắm lấy chăn.
Thuốc giải rượu mang từ tiệm nail tới có hiệu quả rất tốt, lúc Lộ Dao trở về Từ Hiểu Hiểu đã tỉnh, ngồi ngẩn người trên ghế.
Lộ Dao đắp chăn cho cô ta, pha hai ly sữa đậu nành nóng hổi, ngồi trên cái ghế khác, để Nhị Tâm cuộn mình lên đùi cô, nghiêng đầu đánh giá Từ Hiểu Hiểu.
Hẳn là tuổi của Từ Hiểu Hiểu cũng không lớn, ngũ quan không coi là tinh xảo, nhưng đang ở độ tuổi trẻ trung xinh đẹp, mặc bộ váy liền thân màu vàng nhạt, giống như một cành hoa thược dược đang đung đưa.
“Hình như tôi thích Tiêu Trạch rồi.” Từ Hiểu Hiểu với cảm xúc sụp đổ nói.
Có lẽ là sự tê liệt của cồn với đầu óc còn chưa rút đi hết, cũng có thể là cô ta thật sự cần một người lắng nghe, không đợi chủ tiệm nói gì, Từ Hiểu Hiểu bèn dứt khoát nói tiếp chuyện cũ.
Đề tài nhảy vọt, câu trước nói đến việc nhỏ nhặt thời thơ ấu, câu sau đã nói đến Tiêu Trạch, câu trước nói về người khách gặp được lúc đi làm, câu sau lại bắt đầu nói đến Tiêu Trạch.
Lộ Dao đưa túi khăn giấy qua, im lặng nghe cô ta phát tiết.
Không biết đã qua bao lâu, Từ Hiểu Hiểu cảm thấy miệng khô, cầm sữa đậu nành trên bàn uống một ngụm, ánh mắt đỏ bừng nhìn về phía Lộ Dao: “Tôi mệt mỏi quá.”
Lộ Dao: “Mệt thì ngủ một giấc đi.”
Từ Hiểu Hiểu cuộn tròn trong chăn trên ghế, nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau đã truyền đến hơi thở đều đều.
Hệ thống: [Tôi tưởng cô sẽ nhân cơ hội để làm kiểm tra cho cô ta, tiện thể ký luôn hợp đồng bổ túc.]
Lộ Dao: “Ở trong lòng cậu là tôi không có đạo đức nghề nghiệp như vậy sao?”
Hệ thống: [... Cũng không phải. Chỉ là trừ Tiêu Trạch ra, không phải vẫn luôn không có khách mới sao, tôi nghĩ rằng cô sẽ sốt ruột.]
Lộ Dao đứng dậy đắp chăn giúp Từ Hiểu Hiểu, điều chỉnh ánh đèn trong phòng trà, chỉ còn lại một ngọn đèn ban đêm hình nụ hoa linh lan trên bàn: “Đúng là tôi muốn có khách mới, nhưng cô ta không tỉnh táo, sao có thể hướng dẫn cô ta ký hợp đồng được? Bổ túc thời thơ ấu không đơn giản như cậu nghĩ đâu, tôi cũng không muốn làm điều gì vô dụng. Chỉ khi khách hàng đồng ý đối mặt với quá khứ, muốn có thay đổi, bổ túc mới có hiệu quả tích cực.”
Không làm kiểm tra, tình huống của Từ Hiểu Hiểu cô cũng đã hiểu được bảy, tám phần.
Nhưng muốn bổ túc hay không, vẫn phải do tự khách hàng quyết định.
Ngày hôm sau, Trung tâm bổ túc trẻ em.
Tiếng người hòa lẫn với tiếng mèo kêu bên tai huyên náo không ngừng, Từ Hiểu Hiểu nhíu chặt mi tâm, chống cự trong chốc lát, vẫn bị ồn ào không chịu được, buồn bực mở mắt, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.
Từ Hiểu Hiểu hoảng hốt, phản ứng đầu tiên là kiểm tra người mình, đang cuộn chăn, váy vẫn mặc đàng hoàng trên người.
Cô ta chậm rãi thở ra một hơi, thả lỏng, mơ hồ nghe thấy một giọng nữ quen thuộc, đuôi lông mày khẽ nhướng lên, muốn đứng dậy đi ra ngoài, lại hơi chần chừ.
Ý thức dần hồi phục lại, Từ Hiểu Hiểu mơ màng nhớ lại một ít ký ức ngắn ngủi vào đêm qua.
Từ trong nhà Tiêu Trạch đi ra, tâm tình cô ta nặng nề khó hiểu, đi một mình đến quán bar gần đó uống rượu, dựa vào rượu giải phóng bản thân xong, mơ mơ màng màng đi tới Trung tâm bổ túc trẻ em.
Sau đó, hình như cô ta còn nổi điên với chủ quán, nói rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận