Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 210: Cự long đang nhìn anh ta chằm chằm 4

Ti Kim bước thong thả tới trước mặt Norman, năm ngón tay biến thành vuốt rồng, khí thế rồng màu vàng quấn quanh trên móng vuốt: "Mày vừa nói... muốn đốt tiệm à?"
Norman nhìn chằm chằm vuốt rồng màu vàng kia, môi cứ mở ra khép lại, nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
Thật ra anh ta là một kỵ sĩ thuộc tầng lớp dưới đáy của Thánh Điện, bị đám người bên trên bày mưu đặt kế khống chế Clarissa, mới rời khỏi Thánh Điện để trở thành nhà mạo hiểm.
Nhiều năm trôi qua, có tám mươi phần trăm nhiệm vụ mà Clarissa hoàn thành là đến từ chỉ thị của cấp trên.
Cả nhiệm vụ cấp A lần này cũng thế, lại không ngờ Clarissa luôn ngoan ngoãn nghe lệnh lại chủ động rời khỏi đội.
Norman cứ tưởng Clarissa vẫn giống như xưa, chỉ cần bị anh ta chỉ trích vài câu sẽ lập tức áy náy bất an, sau đó mặc kệ anh ta muốn sắp xếp thế nào cũng được.
Nhưng Clarissa thay đổi rồi, trở nên giống ác ma.
Càng đáng sợ hơn là cửa tiệm này không chỉ có ác ma mà còn có cự long.
Nếu không phải nhìn thấy tận mắt thì còn khuya anh ta mới tin trong Đế Quốc còn có cự long.
Năm đó nhà họ Kinclair và cự long xác định khế ước, bảo vệ xung quanh Đế Quốc, nhận thêm vinh quang.
Không biết có bao nhiêu người hâm mộ, có người còn lén đi tìm dấu vết của cự long, muốn trở thành người thứ hai ký kết khế ước với cự long.
Nhưng gần trăm năm sau đó, cự long hoàn toàn mất tích ở Đế Quốc.
Dần dần có tin đồn truyền ra, bởi vì nhà họ Kinclair sử dụng cự long tùy ý khiến Long tộc ghét bỏ quốc gia này.
Nhưng lời này chỉ dám nói lén lút thôi, bởi vì bệ hạ hiện tại cũng chính là Đại hoàng tử được cự long cứu năm đó trên chiến trường.
Ngài ấy tin chắc rằng cự long yêu thích Đế Quốc.
Nhưng thật ra từ khi vị dũng sĩ Kinclair khống chế được rồng đó qua đời, thì con cự long từng ký khế ước với Nhân tộc cũng biến mất theo.
Bệ hạ hiện tại tin vào những lời nói mát ấy, tin tưởng rằng một ngày nào đó, sẽ có một con cự long mới lại ký khế ước với nhà họ Kinclair để bảo vệ Đế Quốc.
Ban đầu Norman cảm thấy trên đời này không thể nào lại có cự long bằng lòng ký khế ước với Nhân tộc nữa.
Nhưng trong cửa tiệm này lại có rồng, mà liên tưởng tới chỉ thị của cấp trên, dường như anh ta đã nhìn lén được một âm mưu khổng lồ.
Nhưng Norman không còn lòng dạ để nghĩ lại nữa, cự long đang nhìn chằm chằm vào anh ta rồi.
-
Người của công hội mạo hiểm bị Ti Kim và Clarissa đá tới núi hoang, chắc chắn sẽ có một đêm khắc sâu khó mà quên được.
Trong tiệm, Harold và Tina kề sát hai bên trái phải của Lộ Dao, không hề có ý định sẽ ra ngoài giúp một tay.
Pháp sư chiêu hồn Ambrose đứng ngồi không yên, móng giả trên tay chủ tiệm đã dần dần có họa tiết.
Họa tiết đó có hơi quá... hoang dã, không ngờ bọn họ lại muốn dán cái thứ này lên xương ngón tay của anh ta, đúng là xấu hổ chết đi được.
Ambrose nhìn tay Lộ Dao, tầm mắt chậm rãi di chuyển lên trên, không phải ảo giác của anh ta đấy chứ, hơi thở trên người Nhân tộc này thật sự rất kỳ quái.
Chỉ riêng chuyện cô không bị ảnh hưởng bởi ma pháp ngưng đọng thời gian đã làm anh ta thấy khó hiểu rồi.
Đến cự long cũng bị loại ma pháp tối thượng đó của anh ta tác động, vậy thì không thể không có tác dụng với một Nhân tộc được.
Mặc dù cô ấy có lưỡi hái Tử Thần, nhưng cũng không nên như thế.
Thật ra trong lòng anh ta đã có một suy đoán, nhưng chuyện đó quá ngoài sức tưởng tượng.
Cho dù là Đại tư tế nổi tiếng ở Đế Quốc trên đại lục này cũng không thể nào làm được.
Mà nếu suy đoán của anh ta là thật thì ở cạnh Nhân tộc này, có lẽ có thể nhìn trộm được một góc của vực sâu ma pháp.
Trên móng giả trong suốt, họa tiết da báo màu đen trắng đan xen nhau bất quy tắc nối thành một mảnh, phô bày sự hoang dã, thật ra Lộ Dao cảm thấy rất đẹp.
Vẽ trước lên trên và dưới móng giả hai loại ma pháp trận giúp móng giả có thể chịu đựng được khi ma lực Ánh Sáng và Bóng Tối tăng vọt, sau đó vẽ một ma pháp trận cố định bên dưới móng.
Không cần dùng đến keo nước, những cái móng giả này sẽ tự động bám vào móng tay.
Lúc muốn tháo ra chỉ cần vẽ một cái ma pháp trận ngược chiều, là có thể tháo xuống một cách nhẹ nhàng.
Ambrose kì kèo mãi mới vươn tay, Lộ Dao nhẹ nhàng cầm móng giả đặt lên xương ngón tay của anh ta, móng giả tự động thu nhỏ lại, sau đó dán sát lên xương cốt của anh ta.
Lúc móng giả còn nằm trên giá đỡ móng thì trông cũng bình thường thôi.
Nhưng khi đặt lên móng tay, một hàng họa tiết da báo tinh xảo đều tăm tắp, vì những ngón tay dài ngắn khác nhau mà trở nên đan xen không đồng đều.
Trong hốc mắt trống trơn của Ambrose, đốm sáng màu đỏ trong mắt co rút lại, co rồi duỗi xương ngón tay ra trong vô thức.
Trên bàn tay trụi lủi từ xưa đến nay có thêm một chút màu sắc ngoài ý muốn, hình như... đúng là có... hơi đẹp thật?
Anh ta cúi đầu nhìn một lúc, cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận