Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 109: Bé rồng vàng này trốn không thoát 1

Tiệm nail khai trương ba ngày, không có khách.
Lộ Dao nằm sấp trên bàn chơi đùa với ngón tay, quét dọn cửa hàng, phân loại vật liệu, bộ sưu tập kiểu nail, đồ ăn vặt,... Những gì mà một tiệm nail chuyên nghiệp nên có cô đều chuẩn bị hết, lại bất lực vì không thể thi triển.
Hệ thống: [Nếu nghe lời tôi mở cửa hàng châu báu thì đã bán hết từ lâu rồi. Trên thị trấn nhỏ này một cửa hàng châu báu cũng chẳng có.]
Lộ Dao: “... Thị trấn nhỏ này không có người giàu, không có khách hàng hoang phí cho thứ châu báu xa xỉ. Họ chỉ chưa từng thấy tiệm nail thôi, chỉ cần có một người khách bằng lòng vào tiệm, sau này dễ rồi.”
Không phải cô không sốt ruột, chi phí cho cửa hàng này rất ít, trang trí cửa hàng tốn giá trị nhân khí, dụng cụ và vật liệu đều là tích lũy từ trước mà có, không có mức tiêu ngoài dự định.
Chờ đợi không có gì hơn là mất thời gian, không có áp lực kinh tế quá lớn.
Hệ thống: [Vấn đề là không có ai chịu vào tiệm. Người lén nhìn ngoài cổng hằng ngày lại không ít.]
Lộ Dao: “Tò mò là đúng rồi, chờ tiếp đi, chắc chắn sẽ có khách.”
Ngày đầu mở tiệm, lúc trò chuyện với hàng xóm lân cận, cô cố tình không nói cụ thể làm nail là làm gì, chính là muốn thu hút lòng hiếu kỳ của họ.
Con người luôn có sự tò mò vô hạn đối với chuyện mình chưa biết, chờ sự tò mò đó tích lũy đến điểm cực hạn, người đầu tiên ăn cua sẽ xuất hiện.
Hệ thống đang muốn phá tan suy nghĩ ngây thơ của cô, bỗng ngừng lại: [Có người đến rồi.]
Nhìn đi, chẳng phải đến rồi à.
Lộ Dao ngồi thẳng dậy, mở thùng dụng cụ bên tay, chuẩn bị tiếp đón vị khách đầu tiên của tiệm nail.
Ti Kim đứng ở cổng tiệm nail, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trên cửa— Tiệm nail Lộ Dao, có một tia quen thuộc.
Anh ta nhớ ra rồi, đây là cửa hàng nhỏ xuất hiện vô lý hôm ấy.
Chẳng trách người trong thị trấn đều đang bàn tán, cả anh ta cũng không biết cửa hàng này đến từ đâu.
Ti Kim càng thêm tò mò cửa hàng này làm cái gì, còn có câu quảng cáo “Phục vụ làm nail” ở cổng, đẩy cửa vào lên tiếng nói: “Chủ tiệm có đây không?”
Nghe thấy giọng nói, Lộ Dao sững sờ một lát, hình như là khách nam?
Cô đứng dậy, ra ngoài chào đón: “Chào anh, tôi là bà chủ.”
Ti Kim hóa hình người có một mái tóc dài màu vàng, ngũ quan tuấn mỹ, đôi mắt màu vàng hổ phách, mặc quần áo tông xanh mạ vàng, khí chất dũng mãnh sắc bén.
Lộ Dao hơi thầm than trong lòng, mối này e là làm không được.
Cô tuyệt không phải nói con trai không thể làm nail, lúc trước cũng có tiếp mấy đơn khách hàng nam, chỉ là người trước mắt này đây khí thế quá mạnh, trông có vẻ không giống những người có tính cách sẽ thích những thứ bling bling.
Ti Kim cũng đang quan sát Lộ Dao.
Gì đây, bà chủ chỉ là một con người bình thường, yếu ớt đến mức một ngón tay của anh ta cũng có thể dễ dàng nghiền nát.
Ti Kim ngó nghiêng xung quanh, cửa hàng nhỏ này rất sạch sẽ, trông không có nguy hiểm gì, chỉ là có rất nhiều hộp nhỏ không biết đựng cái gì và dụng cụ anh ta chưa từng thấy qua.
Đánh giá một vòng, xác nhận không nhìn ra thêm được gì, anh ta cúi đầu lần nữa nhìn sang Lộ Dao: “Tôi muốn phục vụ làm nail.”
Lộ Dao chớp mắt, phản ứng lại rất nhanh, lập tức dẫn anh ta đến bên cạnh ngồi xuống.
Nếu đã là anh ta chủ động yêu cầu, vậy không thể dễ dàng thả người ta đi được.
Lộ Dao ngồi xuống đối diện anh ta, mở máy tính bảng ra, lướt ra danh sách kiểu nail cô từng làm lúc trước: “Anh nhìn thử có kiểu nào trúng ý không, tôi bảo dưỡng móng tay cho anh trước.”
Bảo dưỡng móng tay?
Hóa ra là phục vụ bảo dưỡng móng tay, Ti Kim bỗng chốc cảm thấy cái tên “Phục vụ nail” này đơn giản dễ hiểu rồi.
Anh ta giơ tay trái ra, muốn xem thử con người này muốn bảo dưỡng móng tay anh ta thế nào.
Lộ Dao nhìn thấy tay của Ti Kim, đôi mắt bỗng sáng rực.
Cô không có đam mê đặc thù, nhưng làm nghề này lâu rồi, gặp được bàn tay vô cùng xinh đẹp, vẫn sẽ không chút đề phòng bị hấp dẫn.
Ngón tay của khách hàng này đốt xương thon dài, khớp tay đều nhau, móng tay rất dài, vượt cả độ dài thói quen con trai thường để, nhưng rất sạch sẽ, trông có một mỹ cảm bất chợt.
Dùng lời nói của Lộ Dao để hình dung, đôi tay này rất hợp để làm nail.
Tay của khách hàng quá hoàn mỹ, cô định mài đơn giản là được rồi.
Lộ Dao lấy ra cây dũa móng, nhẹ nhàng nâng tay trái của Ti Kim, bắt đầu mài móng.
Vừa mài được chút, “rắc” một tiếng giòn tan, cây dũa gãy rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận