Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 203: Chỉ có mình anh ta là không thể nào đi được 4

Clarissa đếm đồng xu vàng trả tiền móng sau đó giơ ngón tay lên nhìn hồi lâu, vẻ mặt mê mang. Cô ta lại nhìn về phía Lộ Dao một lần nữa: "Cô thích con Slime này vì nó biết sơn móng tay à?"
Lộ Dao ôm lấy Hối Hối, giơ đến trước mặt Clarissa: "Cô bạn à, cô nhìn con Slime này thật kỹ mà xem! Nó mềm mại trong suốt, trông đáng yêu chưa này, còn mặc quần áo và "chít chít chít" làm nũng nữa. Dù nó không biết làm gì thì tôi cũng rất thích."
Không thể chối cãi được rằng Hối Hối có năng lực học tập khiến người ta yêu thích.
Nhưng lúc cậu ấy đội hoa sen đen đến gõ cửa, Lộ Dao cũng không có cách nào từ chối nổi.
Bởi vì đáng yêu quá trời luôn.
"Ầm..." một tiếng, cửa tiệm làm nail bị người khác đạp văng từ bên ngoài.
Harold gánh một cái rương bự chà bá mặt mày u ám đi tới, giọng nói lành lạnh: "Lộ Dao."
Lộ Dao: "... Về rồi đấy à?"
Harold tiện tay vứt cái rương qua một bên rồi đi tới trước mặt Lộ Dao, chỉ chỉ Hối Hối đang vùi trong lòng cô, thở hổn hển nói: "Nếu cô thích con Slime này như vậy thì sau này để nó ra ngoài tìm nguyên liệu cho cô đi! Hừ!"
Lo cho cô một mình ở trong tiệm không an toàn nên vừa thu thập được một nửa nguyên liệu hắn đã chạy về rồi. Thế mà lại ở ngay trước cửa nghe thấy cô khoe khoang con Slime này với người khác. Thật là tức chết rồng mà.
Bây giờ Clarissa còn ngạc nhiên hơn cả vừa rồi nữa. Con cự long này đang ghen tị với Slime kìa.
Lộ Dao bỏ Hối Hối xuống rồi xoay người đi rót nước, sau đó kéo bé rồng đen đang thở phì phò ngồi xuống: "Uống miếng nước đã, chuyến đi này vất vả rồi."
Harold tức thì tức thế thôi chứ vẫn nhận lấy ly nước, ừng ực ừng ực nốc hết trong một hơi.
Lộ Dao nhẹ nhàng hỏi: "Có gặp nguy hiểm không? Anh không bị thương đấy chứ?"
Harold hừ lạnh một tiếng: "Cô biết rõ tôi sẽ không bị thương mà."
Lộ Dao nắm tay Harold lên kiểm tra, lại vòng tới vòng lui quanh người hắn một lúc. Sau khi chắc chắn hắn không bị thương, cô mới nói: "Tôi biết anh rất mạnh nhưng mỗi lần anh ra ngoài tôi vẫn sẽ lo lắng, sợ anh bị thương, sợ anh gặp phải tình huống nguy hiểm gì đó, cũng sợ anh gặp trúng người có lòng dạ xấu xa. Không bị thương tất nhiên là tốt rồi. Anh đói bụng không? Tôi có mua bánh ngọt dâu tây mà anh thích đấy, đang để trong phòng nghỉ ngơi, còn cả mì ăn liền vị mới nữa."
Harold không tức nổi nữa, đứng dậy đi vào phòng nghỉ ngơi.
Nhân tộc này thật là xảo quyệt.
Clarissa nhìn mà trợn mắt há hốc mồm. Có lẽ tồn tại đáng sợ nhất trong cửa tiệm này chính là Nhân tộc trông có vẻ như nhược vô hại nhất kia.
Lộ Dao hơi bất ngờ vì cô ta còn chưa đi: "Còn chuyện gì nữa sao?"
Clarissa lắc đầu rồi đi ra khỏi tiệm làm nail với vẻ mặt ngơ ngác.
Đứng ở cửa, cô ta không nhịn được quay đầu nhìn lại, không thể nào miêu tả được chính xác cảm xúc phức tạp trong lòng mình lúc này.
Nếu muốn so sánh thì có lẽ cô ta và cự long vừa rồi mới là đồng loại.
Mạnh mẽ, trên người còn chảy dòng máu tà ác nữa, khiến người ta sợ hãi.
Clarissa cúi đầu nhìn bộ móng đủ màu sắc trên tay mình, cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Trong mắt một Nhân tộc, Slime nhỏ yếu thì được việc mà một cự long mạnh mẽ thì lại yếu ớt.
Nếu là một ác ma như mình thì sẽ thế nào nhỉ?
Đây là một suy nghĩ hoang đường, thế nhưng Clarissa lại không thể khống chế được mà không ngừng tưởng tượng.
Tiếc rằng dù có tưởng tượng thế nào cô ta cũng cảm thấy không hài lòng.
Khoé mắt bỗng liếc thấy thông báo nhận người học nghề trên cửa, Clarissa đột nhiên có một suy nghĩ. Cô ta xoay người bước vào trong tiệm rồi cất giọng nói: "Bà chủ, tôi muốn xin một chân học nghề."
-
Trong phòng khách sạn nào đó ở thành phố Braibis.
Chiến binh kiếm hạng nặng của tiểu đội Diều Hâu Đen đang đứng bên cửa sổ, nhìn nắng chiều sắp tắt ngoài kia, cảm thấy hơi bất an: "Clarissa đi lâu quá."
Vẻ mặt đội trưởng Norman thản nhiên, giọng nói lạnh lùng: "Yên tâm, dù có chết cô ta cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Nếu để nhiệm vụ thất bại thì cô ta cũng không cần phải sống trở về nữa.
-
Học viện Ma Pháp Hoàng Gia, trong một căn phòng ký túc xá nào đó.
Tư tế tối cao Carlos viện cớ bị bệnh nằm liệt trên giường đang tựa vào mép giường, cầm trong tay một viên pha lê truyền tin mật.
Trong thuỷ sinh trong suốt xuất hiện hình ảnh tiệm làm nail.
Đôi mắt hẹp dài của Carlos khép hờ, để lộ một luồng ánh sáng đỏ nhạt.
Ác ma cũng đi đến bên cạnh cô rồi.
Chỉ có mình anh ta là không thể nào đi được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận