Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 169: Cho đến khi cô chết 3

Sáng sớm, Học viện Ma Pháp Hoàng gia có chút khác thường so với thường ngày. Căng-tin chật kín học viên vây xem, khiến nơi đây ồn ào hơn rất nhiều so với thường ngày.
“Oa, đúng là đại nhân Carlos! Thật không hổ danh là “Bông hồng bạc” của Đế Quốc, trông thật phong độ!”
“Có phải đại nhân Carlos trở lại học viện vì lễ kỷ niệm của trường không? Tại sao ngài ấy luôn nhắm mắt?”
“Suỵt, nhỏ giọng chút đi! Mấy người không biết sao? Lúc đại nhân Carlos đang luyện chế bí dược cho bệ hạ, chiếc nồi nấu đột nhiên phát nổ làm mắt ngài ấy bị tổn thương.”
“... Tôi chưa từng nghe qua chuyện này. Nhập học ba năm, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy gương mặt thật của Đại nhân Carlos. Mắt ngài ấy không nhìn thấy thật sao?”
Trong đám người, Helena phe phẩy quạt lông, khóe môi hơi cong lên, lộ ra một tia khinh thường.
Những kẻ ngu ngốc này không biết gì cả, bàn tán ý tốt đại nhân Carlos.
Carlos ăn sáng xong thì đứng dậy rời đi, như thể anh ta không hề để ý đến những cuộc thảo luận và sự chú ý xung quanh mình.
Hiệu trưởng ân cần đi bên cạnh, ánh mắt nghiêm khắc của ông ta quét một vòng, buộc những học viên muốn đi theo phải lùi lại.
Bình thường những học viên đều sợ hãi hiệu trưởng uy nghiêm. Cho dù trong lòng vẫn hướng về Carlos, nhưng bọn họ cũng không dám đi theo anh ta ra ngoài.
Helena thì khác, cô ta sinh ra trong nhà quý tộc cao cấp King Klein, là con gái cả được cưng chiều hết mực. Cô ta không thèm đếm xỉa tới ánh mắt cảnh cáo của hiệu trưởng, phe phẩy chiếc quạt lông vũ, xốc váy lên chạy theo.
Ở góc hành lang, đột nhiên có đám con gái nhỏ giọng bàn tán nối tiếp nhau.
“Màu đẹp như vậy, chẳng lẽ là dùng dịch gỗ sương mù sơn à?”
Audrey cao giọng nói: “Không phải, tôi làm ở một cửa tiệm nhỏ tên là “Tiệm nail Lộ Dao”. Chủ tiệm tay nghề rất cao, kiểu dáng nào cũng có thể làm được.”
“Trời ơi, cái này đẹp quá! Audrey, cửa tiệm đó ở đâu?”
“Lông nhung này bóng mịn giống như chú chuột hamster O’Day của cậu.”
“Không phải. Chỉ là, tôi nhờ chủ tiệm vẽ.”
“Cái này cũng có thể vẽ trên móng tay sao? Dễ thương quá! Cửa tiệm sơn móng tay này ở đâu vậy? Lớp tự học buổi chiều nay tôi sẽ rủ Ryan đi chung!”
Audrey rất đắc ý. Không cô gái nào có thể cưỡng lại tay nghề của bà chủ tiệm nail. Nếu nhìn thấy nhất định sẽ bị cám dỗ.
Cô ấy và JoanBae vội vã đến căng tin để được gặp đại nhân Carlos. Nhưng giữa chừng lại bị nhóm sinh viên này chặn đường, đành phải giới thiệu cho họ tiệm nail.
Carlos đứng ở góc bên kia, đuôi lông mày hơi nhướng lên.
Một người hầu hiểu ý, đi qua nói với Audrey vài câu. Khi hắn trở lại đã thăm dò ra được vị trí chính xác của tiệm nail.
Carlos gật đầu, nghiêng đầu qua hướng hiệu trưởng: “Đúng lúc buổi chiều không có việc gì, tôi muốn ra ngoài đi dạo. Thầy không cần lo lắng.”
Hiệu trưởng muốn nói sẽ bố trí ít nhất một đội vệ sĩ thì Carlos đã rời đi.
Mặc dù đôi mắt không thể nhìn thấy, nhưng các hành động không hề bị ảnh hưởng một chút nào.
Helena đuổi theo từ phía sau. Chỉ thấy một mình hiệu trưởng, trong mắt có chút mất mát.
Đột nhiên, một giọng từ phía sau gọi cô: “Helena thì ra em ở đây, anh đã tìm em rất lâu đó.”
Helena nhận ra chủ nhân của giọng nói thì khẽ nhíu mày. Lúc quay người lại, vẻ mặt hoàn toàn thả lỏng, thiếu nữ lộ ra sự vui vẻ: “Eupatorium, em cũng đang tìm anh.”
Eupatorium hoàn toàn chìm đắm trong tình yêu mộng ảo với Helena, trên mặt lộ ra vẻ ngọt ngào: “Đúng lúc, chúng ta cùng đến căng-tin ăn cơm đi. Nghe nói đại nhân Carlos đến học viện, rất nhiều người đã tới căng tin xem náo nhiệt, biết đâu chúng ta có thể gặp nhau. Anh nhớ em rất ngưỡng mộ Đại nhân Carlos?”
“...” Helena cũng không thèm phàn nàn Eupatorium chậm chạp. Cô ta vui vẻ xoay người, ôm lấy cánh tay anh ta, cùng đi đến căng tin.
Ngày hôm nay, Audrey đã giới thiệu cho rất nhiều người ở trường.
Cô ấy cũng không rảnh rỗi chủ động đi giới thiệu. Có lẽ con gái vốn nhạy cảm với những chi tiết nhỏ xinh đẹp.
Khi bạn cùng bàn của Audrey nhìn thấy cô ấy cầm cuốn sách đã ngay lập tức chú ý đến những chi tiết trên móng tay cô ấy. Vừa thốt lên một tiếng, tất cả nữ sinh trong lớp đều đến xem.
Các bạn trong lớp tò mò đã đủ rồi, lại còn nói cho những người bạn mình quen ở lớp khác.
Trong một thời gian ngắn, cái tên “Tiệm nail Lộ Dao” hoàn toàn trở thành một từ được nhắc đến nhiều nhất giữa các nữ sinh của Học viện Ma Pháp.
-
Thị trấn Lục Bảo Thạch, Tiệm nail Lộ Dao.
Lộ Dao mở cửa cửa tiệm ra đã thấy Tina đứng ngoài cửa. Có vẻ cô bé đã đợi rất lâu.
“Có chuyện gì vậy?” Lộ Dao thật sự không biết nên nói cái gì. Cô còn tưởng rằng tối hôm qua từ chối sẽ khiến bé rồng lửa buồn bã một thời gian dài.
Tina gật đầu: “Chủ tiệm, tôi tới xin làm nhân viên của cửa tiệm.”
“Cô nghĩ kĩ rồi?”
“Ừm. Không chỉ nghỉ hè, tôi có thể đi theo cô học cho đến khi cô chết.”
Lộ Dao: “...”
Tất cả các con rồng đều thẳng thắn như vậy sao?
Lộ Dao muốn cười, nhưng lại cố hết sức nhịn xuống.
Hai ngày trước, doanh thu của quán ăn nhanh lại bị giảm. Hiện tại cô đã có 6895 năm tuổi thọ nên lo lắng cuộc sống của mình không có tiền tiêu xài.
Một lúc sau, những nhân viên khác đã đến cửa tiệm. Lộ Dao giới thiệu Tina sẽ là người học việc mới cho mọi người.
Ti Kim và Harold vốn đã biết Tina ngay từ đầu nên rất bình tĩnh tiếp nhận.
Eugenia lại có vẻ lo lắng.
Hối Hối lén kéo Lộ Dao.
Lộ Dao cúi đầu: “Sao vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận