Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 79: Không có chút kỹ xảo nào, tất cả đều là tình cảm yêu mến hết 1

Lộ Dao nhìn quảng cáo dạng ảnh được đưa tới trước thời hạn, chỉ có một suy nghĩ: Không có chút kỹ xảo nào, tất cả đều là tình cảm yêu mến hết.
Quảng cáo này từ việc đưa ra phương án đến quay chụp đến công chiếu đều chỉ trong vòng một tuần lễ. Trong đó có ba ngày quay phim và ba ngày sắp xếp công chiếu. Tất cả nội dung quay phim cộng lại chưa tới nửa ngày.
Ở thế giới của cô thì đây hoàn toàn là chuyện không thể nào.
Nội dung rất dài, biên tập chỉ cắt bỏ những đoạn dài lê thê gây nhàm chán, còn những khoảnh khắc nổi bật về tài nấu ăn lạ mắt thì được giữ lại cho tất cả mọi người xem.
Nghiêm túc mà nói thì đây không giống quảng cáo mà càng giống như vlog chia sẻ cuộc sống của bạn trên mạng hơn. Trong video có người ăn ăn uống uống, vui đùa ầm ĩ, thoải mái tự do.
Chỉ là Hạnh Tử, Tiểu Gia và Toàn Thắng Cử lại cực kỳ thích. Lúc nghỉ ngơi, ba người vùi đầu trong phòng bếp xem đi xem lại đoạn quảng cáo rất nhiều lần.
Cách ngày, Lý Toa Toa và Trần Mỹ Nguyệt tới cửa hàng ăn gì đó. Lộ Dao đưa video cho bọn họ xem. Bọn họ vô cùng ngạc nhiên và vui vẻ, gọi cà phê rồi ngồi lại cùng xem, lúc đi còn muốn mang một phần video đi về nữa.
Vốn dĩ Lộ Dao vẫn còn hơi thấp thỏm nhưng bây giờ nhìn ra họ thật sự rất thích nên cũng bình thường lại.
Vào ngày công chiếu quảng cáo, nguyên liệu nấu ăn được chuẩn bị gấp ba lần ngày thường. Nhân viên trong cửa hàng cũng tới sớm hơn giờ làm việc bình thường để chuẩn bị.
Lộ Dao biết lượng khách sẽ tăng nhiều nhưng đến khi kéo cửa cửa hàng lên, nhìn thấy đoàn người đông nghìn nghịt chen chúc đầy quảng trường thì vẫn bị dọa sợ lùi về phía sau một bước.
Người đang chờ đợi phía trước nhìn thấy cửa hàng mở cửa bèn đồng loạt quay đầu lại nhìn. Có người nhanh chóng lớn tiếng kêu lên: "Mở cửa! Bà chủ, tôi muốn gọi món!"
Lộ Dao thuần thục nặn một cục ảo thuật thành bảng hướng dẫn thật lớn rồi treo lên trước cửa. Các quy tắc xếp hàng và chọn món đều được viết hết lên phía trên.
Không được chen hàng. Mỗi người giới hạn gọi ba phần ăn. Có thể dùng cơm trong cửa hàng, cũng có thể chọn đóng gói mang về.
Có rất nhiều người đứng trước cửa, ồn ào náo nhiệt.
Bạch Minh đi ra để Lộ Dao vào phòng bếp. Cậu ta chào hỏi khách hàng. Đoàn người đang hưng phấn ồn ào lập tức trở nên biết điều, ngoan ngoan xếp hàng vào cửa.
Sau khi khách hàng phía trước gọi món xong thì nhanh chóng ngồi ngay vào vị trí gần cửa sổ, sau đó nằm nhoài ra đó si mê nhìn phong cảnh bên ngoài.
Một tuần lễ đã trôi qua nên cây hoa bên ngoài đã nở rồi. Từng khóm hoa nở rộ trải một hàng dài, trông như tinh hà màu đỏ nằm cạnh bờ sông xanh vậy.
Tiểu Gia đưa đồ ăn lên cho khách, gặp một vị khách chỉ chỉ vào chậu sen đá trên bệ cửa rồi, mắt lấp lánh hỏi: "Có thể bán cho tôi một chậu này được không? Tròn vo trông thật đáng yêu."
Tiểu Gia: "Đây là chậu hoa nhỏ bà chủ dùng ảo thuật nặn ra chứ không phải đồ để bán."
Vị khách kia trợn to mắt, bày ra biểu cảm "Cậu đùa tôi à": "Cái này đâu thể nào là nặn ra được?"
Tiểu Gia đặt đĩa thức ăn xuống rồi cười để lộ hàm răng sắc nhọn trắng sáng: "Đây đúng là đồ mà bà chủ chúng tôi nặn ra thật mà. Đồ ăn của ngài đây, mời dùng từ từ."
Vị khách không khỏi run lên, không dám hỏi nhiều nữa, chỉ là trong lòng lại đang nén giận.
Chờ đến khi ăn được cánh gà nướng cay địa ngục đang chảy mỡ tí tách, hoành thánh vỏ mỏng nhân nhiều và cơm rượu nếp cẩm ngọt mềm nóng hổi, cơn giận trong lòng lại vô thức tan đi.
Cửa hàng này giỏi quá đi mất, đồ ăn quá ngon!
Hiệu quả của việc quảng cáo trên đoàn tàu bùng nổ. Cũng may cửa hàng nhỏ có sự chuẩn bị đầy đủ, cộng thêm nhân viên trong cửa hàng rất được việc nên bận bịu đến gần trưa thì toàn bộ nguyên liệu nấu ăn được chuẩn bị cho tầng một đã bán hết sạch, không xảy ra tình huống bất trắc gì.
Mạnh Cần kéo tay Ninh Vân ở phía trước, lo lắng đếm đếm xem còn bao nhiêu người nữa mới đến lượt họ.
Tầng một đã đóng cửa treo bảng nghỉ ngơi rồi. Khách hàng hiểu rõ hồn lực mạnh mẽ sánh bằng cả bảo vệ của nhân viên cửa hàng nên không ai dám gây chuyện.
Chỉ còn phòng cà phê ở tầng hai là vẫn còn đang mở cửa buôn bán. Mạnh Cần lo lắng hàng người xếp hàng này không đến lượt bọn họ.
Một, hai, ba, còn ba người nữa là đến bọn họ rồi.
Cuối cùng thì người trước mặt bọn họ cũng đã vào trong cửa hàng. Trong bụng Mạnh Cần hơi thả lỏng, sắp đến lượt bọn họ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận