Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 437: Hóa ra là bệnh trung nhị 2

Có một đám người vây quanh phòng bếp, Lộ Dao khó khăn chen vào: “Sao lại ở đây hết vậy?”
Ôn Tĩnh Di, Thời Bân, Thanh Mỹ đều vây quanh Harold.
Cá vây chân, bọn họ đã từng ăn.
Nhưng chưa từng thấy con cá chưa được xử lý da thế này bao giờ, tò mò xem Harold định xử lý thế nào.
Ngại những người này, công việc của Harold tiến triển chậm chạp, hồ nước sạch bên cạnh chỉ có hai con cá vây chân đã được xử lý, cũng chưa lột da ra hết.
Ôn Tĩnh Di đang vuốt bụng một con cá vây chân: “Đây là chân của nó sao? Sao bụng của con bên cạnh chỉ có hai cái vậy?”
Thanh Mỹ: “Có con có một cái, có con có vài cái, có chút kỳ lạ. Đáng tiếc không có điện thoại, không thì có thể tra ra nguyên nhân rồi.”
Lộ Dao im lặng trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn Thời Bân một cái.
Thời Bân cảm thấy khó hiểu, anh ấy không ăn con cá đó.
Cá ăn rất ngon, nhưng ngoại hình thật sự không dám khen.
Anh ấy không có một chút hứng thú nào, đứng ở đây chỉ để chờ Ôn Tĩnh Di.
Đúng là cá vây chân không đẹp chút nào, màu da xám xịt miệng rộng bụng lớn, còn có một hàm răng vô cùng mấp mô không chỉnh tề.
Chúng không thích nhúc nhích, phần lớn thời gian đều ẩn núp dưới đáy biển, dựa vào mồi thịt nhỏ phát sáng trên đỉnh đầu mà dẫn dụ con mồi.
Tuy nhiên, cũng có những điều rất thú vị về cách sinh tồn của cá vây chân.
Lộ Dao thu hồi tầm mắt, giọng điệu bình tĩnh nói: “Đó không phải chân, mà là chồng của nó.”
Ôn Tĩnh Di không hiểu nhưng đã buông tay: “Có ý gì thế?”
Lộ Dao đeo găng tay, cầm một con cá vây chân đã qua xử lý ma pháp, chuẩn bị lột da, vừa giải thích: “Con đực của cá vây chân rất nhỏ yếu, hình thể chênh lệch với con cái có thể đạt tới sáu mươi lần. Để thuận lợi sống sót, chúng chọn dựa vào con cái, dựa vào việc hút thức ăn từ con cái để sống, các cơ quan trong cơ thể thoái hóa toàn diện, sau này chỉ còn lại một chút thịt nhỏ như vậy, chỉ giữ lại tuyến sinh dục.”
“…”
“…”
Lộ Dao tiếp tục nói: “Cá vây chân được câu lên hầu như đều là giống cái, sau này có người đặc biệt nghiên cứu, mới phát hiện ra chút thịt nhỏ bám vào cá cái chính là cá đực sau khi thoái hóa. Có cá vây chân trên thân nó không chỉ có một chút thịt nhỏ, đó đều là cá đực sau khi thoái hóa.”
Nói cách khác, một con cá vây chân cái, đôi khi sẽ mang theo vài con cá đực, tất cả đều ăn bám nó.
“…”
“…”
Không biết vì sao, đề tài này bỗng trở nên lúng túng.
“... Bà chủ biết rất nhiều chuyện về cá.” Thanh Mỹ nói từ tận đáy lòng.
Lộ Dao: “Nếu đã mở cửa hàng ở biển thì đương nhiên muốn tìm hiểu sâu thêm một chút. Dường như biển sâu bao gồm tất cả các hình thức của cuộc sống, mạnh mẽ cũng được, hèn mọn cũng được. Sinh vật ở đây chỉ có một mục tiêu - sống sót.”
Nghe xong câu chuyện cá vây chân, Ôn Tĩnh Di, Thời Bân yên lặng rời khỏi phòng bếp.
Thanh Mỹ cũng ra ngoài sau vài phút, lúc trở về sắc mặt thoải mái, dường như có chút vui sướng.
Lộ Dao thuận miệng hỏi một câu, Thanh Mỹ cũng không giấu giếm: “Tôi nói cho chị Tĩnh Di địa chỉ và phương thức liên lạc của người nhà, nhờ chị ấy đi xem giúp.”
“Bọn họ muốn đi à?”
“Không biết, nhưng cảm giác sẽ nhanh thôi.”
Nói với Thanh Mỹ xong, Ảnh hậu và Thái tử gia nắm tay nhau đi về phía phòng bạch tuộc.
Bên phòng bạch tuộc có cầu trượt và căn phòng nhỏ, hai người có lẽ sẽ nói chuyện với nhau lâu.
Thanh Mỹ làm không công ở trong tiệm lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể nhìn ra dấu hiệu khách rời đi.
Chỉ có cô ấy, dù có làm gì cũng không có dấu hiệu.
Những người đến sớm và những người đến muộn hơn cô ấy đều đã đi hết rồi.
Chỉ còn cô ấy, giống như bị nhốt trong biển này vĩnh viễn.
Cô ấy còn rất nhiều việc chưa hoàn thành.
Cô ấy muốn quay lại.
Lần này gặp được Ôn Tĩnh Di, kích động lấy hết dũng khí mới dám mở miệng nhờ cô ấy giúp đỡ.
Thật ra có phần như đánh cược, nhưng ít nhất thì cô Ôn cũng là nhân vật công chúng, đáng tin hơn một người xa lạ nào đó một chút.
Cũng may cô Ôn không từ chối, cẩn thận ghi nhớ thông tin, đồng ý quay về sẽ kiểm tra giúp cô ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận