Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 579: Mì gói 4

Lộ Dao: "Nếu chỉ đưa quần áo thôi thì không sao."
Hai người đi vào rạp chiếu phim, Phó Trì còn muốn nói tiếp.
Chỗ bán vé đã xếp hàng dài, khu nghỉ ngơi cũng ngồi gần đầy rồi.
Chỉ là còn chưa tới thời gian mở cửa, mọi người chỉ đang chờ thôi.
Hai người Lộ Dao đột nhiên xuất hiện, ánh mắt mọi người đổ dồn vào mì gói trong tay cô, lộ ra vẻ tò mò muốn biết.
Lộ Dao nghĩ thầm dân chúng triều Đại Vũ dậy sớm thật đấy, vội vàng đi về phía phòng nghỉ: "Nhanh nhanh nhanh, đi ăn sáng trước."
Tối hôm qua nhuộm tóc cho Khốc Bát tới khuya, giữa chừng thấy hơi đói, trong lúc chờ thì Lộ Dao cầm mì gói ra.
Khốc Bát giật mình vì món mì gói chỉ cần ngâm nước nóng ba phút là có thể ăn được, ban đầu còn chưa tin, sau đó ăn liên tiếp ba gói mới từ từ chấp nhận sự thật này, ăn xong còn đề nghị mãnh liệt rằng buổi sáng cũng ăn mì gói.
Đã ăn hết trong kho hàng rồi, lúc Lộ Dao ra cửa đã lén trộm hàng tích trữ của Harold và Ti Kim ở tiệm nail, cứ ăn tạm sáng nay đã, chắc tối nay sẽ bị Harold lải nhải cho nghe.
Cô cũng nghịch thật.
Hồng Ngọc ngồi cạnh cái bàn có tầm nhìn tốt nhất ở khu nghỉ ngơi, nhìn thấy Lộ Dao và Phó Trì đi tới từ xa, lập tức đứng dậy theo sau.
Thật ra nàng thấy không rõ lắm, nhưng cách ăn mặc của hai người này quá khác người nên rất dễ nhận ra.
Lộ Dao nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn Hồng Ngọc: "Ngươi là?"
"Tên ta là Hồng Ngọc. Nghe nói nơi này đang tuyển người, hôm qua ta từng tới rồi." Hồng Ngọc hơi khẽ cúi đầu, cố gắng không nhìn thẳng vào mắt Lộ Dao.
Phó Trì cũng nhận ra nàng: "Là một trong số những người vượt qua vòng đầu hôm qua, biết chữ, từng làm nha hoàn cho nhà phú thương, xem như có kinh nghiệm."
Lộ Dao giao mì gói cho Phó Trì để anh ta mang cho những người khác ăn trước, một mình kêu Hồng Ngọc sang một bên để nói chuyện.
Cô mở hệ thống ra: "Lý lịch của người này ra sao?"
Đây rõ ràng là nữ hộ vệ giả đàn ông kia, bây giờ thay lại quần áo nữ rồi tới rạp ứng tuyển, nhìn kiểu gì cũng thấy không phải chuyện ngẫu nhiên.
Hệ thống: "Không biết."
Lộ Dao: "???"
Hệ thống: "Thăm dò thế giới khác là một phần trách nhiệm của chủ quán, tôi không có quyền hạn can thiệp."
Lộ Dao: "Hi vọng cậu vĩnh viễn không có lúc phải cầu xin tôi."
Trong lòng hệ thống run lên: "..."
Lộ Dao không dây dưa với hệ thống, dừng chân, xoay người nhìn về phía Hồng Ngọc: "Đôi mắt của cô,.."
Hồng Ngọc giật thót tim, chẳng lẽ cô ấy nhìn ra cái gì rồi sao?
Hôm qua tiếp xúc với nam tử kia, chắc là nàng chưa để lộ bệnh về mắt.
Lộ Dao nhận ra nàng đang căng thẳng, giơ tay vỗ về: "Thả lỏng, tôi hỏi tùy ý thôi."
Sau khi phỏng vấn ngắn, Lộ Dao tuyên bố: "Cô được tuyển rồi. Thời gian thử việc theo quy định của rạp là bảy ngày, nếu trong bảy ngày này cô có thể vượt qua huấn luyện thì sẽ vào làm chính thức. Còn nếu không được nhận thì vẫn trả tiền công trong thời gian thử việc cho cô."
Hồng Ngọc thở phào một hơi, cúi đầu đáp: "Vâng, cảm ơn bà chủ."
Phỏng vấn kết thúc, Lộ Dao trực tiếp dẫn nàng tới phòng nghỉ, cầm gói mì còn dư lại trên bàn đưa sang: "Ăn sáng trước đi."
Khốc Bát đã thay quần áo xong trở lại, ngồi tụ lại thành một vòng cùng mấy người Chu Châu, đang húp mì xì xụp, dành thời gian nhắc nhở: "Bà chủ nhỏ, đó là phần của ngươi."
Lộ Dao lắc đầu cười: "Tôi vẫn chưa đói bụng. Đây là Hồng Ngọc, nhân viên mới tới của rạp."
Hồng Ngọc chỉ cảm thấy bỗng nhiên trong tay bị nhét cái gì đó vào, muốn kề sát vào để nhìn cho rõ, nhưng lại sợ bị lộ vấn đề về mắt nên chỉ đành ôm cứng đờ trong lòng, còn phải ngẩng đầu chào hỏi với những người khác.
Ôn Giản, Chu Châu, Cẩu Tử bị vị ngon của mì gói chinh phục, lên tiếng chào hỏi lại theo lễ phép, rồi đồng thời cúi đầu hút mì.
Không nói tới chuyện chỉ cần dùng nước nóng ngâm một khắc là có thể ăn, không ngờ mỳ sợi ngâm xong lại dai, vị nước dùng mới mẻ đậm đà, đúng là hương vị quyến rũ khó diễn tả!
Mặc dù mắt Hồng Ngọc không thấy rõ nhưng vì tập võ nhiều năm nên cơ quan cảm giác nhạy bén hơn người bình thường, thông qua khí thế là có thể phán đoán được tình huống trước mặt.
Nhưng người ngồi trong phòng lúc này, thanh niên vừa mới lên tiếng có thực lực sâu không lường được, rất có khả năng là cùng một loại người với nàng.
Nam tử áo xanh ngồi ngoài cùng bên phải cũng biết chút võ công, những người còn lại nhịp thở nặng nề, dáng vẻ nhàn tản, cả người toàn là sơ hở nên tất cả đều là người thường.
Hai người mà điện hạ đề phòng nhất cũng là người thường, không có chút võ công nào.
Lộ Dao thấy Hồng Ngọc ngây người, giơ tay vẫy trước mắt nàng: "Có phải mắt của cô không thấy rõ không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận