Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 141: Đây là rồng thổ hào ư? 1

Sau khi phàn nàn, Lộ Dao lại nghĩ, nhìn bằng mắt thường cũng thấy thị trấn Lục Bảo Thạch nghèo nàn, trong trấn có vẻ như không có pháp sư mạnh mẽ nào cả. Nhưng có một vài đội phiêu lưu mạo hiểm, cũng có các kỵ sĩ một mình nhận nhiệm vụ hộ tống. Tuy nhiên những người đó lại không bao giờ đến tiệm nail.
Lộ Dao định thử làm móng tay ma pháp. Trong quá trình này, cô phải liên tục chỉnh sửa và quan sát, đồng thời sửa đổi các giá trị ma trận và sức mạnh ma pháp thông qua thử nghiệm phản hồi.
Bản thân cô chỉ miễn cưỡng được coi là một nửa pháp sư, cô có thể tự mình thử nghiệm trong quá trình chế tác. Nhưng cô vẫn muốn có thêm nhiều mẫu thử nghiệm khác nữa.
Thay vì dùng tiền để tìm một pháp sư hạng ba không đáng tin cậy trong thị trấn, chẳng thà trực tiếp thuê con rồng tự đưa tới cửa lại không có sức kháng cự với những thứ lấp lánh.
Lộ Dao gật đầu: “Được, tôi đồng ý thuê anh. Tiền lương một tháng là ba đồng xu vàng. Nếu như anh đồng ý, ngày mai có thể tới nhận việc.”
Ba đồng xu vàng có thể nuôi sống một gia đình ba người ở thị trấn Lục Bảo Thạch trong nửa năm, gia đình nào tiết kiệm thậm chí có thể nuôi sống một năm.
Đối với một nhân viên cửa hàng bình thường, Lộ Dao chắc chắn sẽ không đưa ra mức lương hàng tháng cao như vậy.
Nhưng vì hắn là một con rồng, nên cô mới thuê với mức lương cao như thế.
Chỉ là đối với rồng, ba đồng xu vàng còn không đủ để họ làm móng tay một lần.
Lộ Dao hạ quyết tâm, nếu Harold cảm thấy quá ít, cô sẽ bỏ cuộc, cô không đủ khả năng để thuê hắn cao hơn nữa.
Harold đột nhiên ném cuốn sách đi, ngồi dậy khỏi ghế sô pha, đôi mắt rồng màu xanh của hắn sáng lên, bling bling như ngọc bích: “Cô nghiêm túc chứ?”
Lộ Dao gật đầu.
Harold hé hàm răng trắng ra, cầm cuốn sách trên ghế sô pha lên, giơ tay nói: “Tối nay tôi ở lại đây. Ngày mai tôi muốn có một cuốn sách mới, đằng sau không còn cuốn nào nữa.”
Con rồng này cũng biết Lộ Dao đến từ một thế giới khác, khung cảnh bên ngoài cửa sổ của tiệm nail hoàn toàn khác với thế giới này.
Mà cái quạt bên trên cửa tiệm kia trông bình thường nhưng lại lưu lại một cỗ khí tức dày đặc dị thường, hỗ trợ thời gian và không gian cửa vận hành.
“...” Lộ Dao không nói nên lời.
Đây rốt cuộc là thuê rồng hay thuê tổ tông?
Khi Ti Kim định thần lại thì Harold đã bị Lộ Dao dùng ba đồng xu vàng dụ dỗ thành “lao động trẻ em”, đúng là không có mắt nhìn.
Sau đó nghĩ lại, anh ta cũng có chút để ý tới thiên phú ma pháp của Lộ Dao. Tại sao không trở thành nhân viên trong cửa tiệm rồi tiện thể tìm hiểu?
Tiền lương thấp thì thấp thôi, dù sao anh ta cũng không thiếu bảo bối.
Ti Kim giơ tay, nói: “Chủ tiệm, một hậu vệ thì không đủ, đôi khi Harold phải về nhà. Ít nhất phải có hai người thay phiên công việc. Cô thấy tôi như thế nào?”
Lộ Dao lắc đầu: “Hiện tại không cần.”
Trong tiệm vốn không cần hậu vệ, thuê Harold hoàn toàn là để nghiên cứu style làm móng mới.
Một con rồng ba đồng xu vàng, vậy hai con rồng là sáu đồng xu vàng, quá đắt.
Thu nhập của tiệm nail mấy ngày nay khá tốt, cô đã tiết kiệm được bốn mươi, năm mươi đồng xu vàng.
Nhưng ngoại trừ Lê Tu và hai người bạn của cô ấy ra thì 99% doanh thu là do khách của Long tộc đóng góp.
Thị trấn Lục Bảo Thạch hầu như không có khách mấy, nơi đây nghèo quá.
Lộ Dao cân nhắc trong lòng, trước khi muốn phát triển thị trường mới, cô phải tiết kiệm một chút.
Dù sao thì cô cũng có một quán ăn nhanh ngốn tiền.
Sau khi nhà ăn trên tầng ba của quán ăn nhanh khai trương, chi phí mua nguyên liệu hàng ngày đã tăng lên gần một vạn. Nhà kho cũng nổ tung một lần, sợ nhà kho không đủ, cho nên không gian thừa không có. Vì vậy thời gian thừa chuyển cho Lộ Dao, tuổi thọ chính xác tăng lên bốn ngàn năm.
Ma Thần đưa cho cô một xương ngón tay rất thú vị, chỉ cần dùng suy nghĩ, cô cũng có thể phân chia thời gian như mình muốn.
Nhưng vì không có không gian khác trên thế giới này nên cô vẫn không thể dùng những khoảng thời gian đó chỉnh sửa.
Hiện tại, quán ăn nhanh là một cái hố không đáy, cô phải kiếm rất nhiều tiền để lấp đầy nó.
Nhưng bán nhẫn kiếm được một trăm vạn, có thể chống đỡ được một thời gian ngắn. Nhưng không biết tình huống cửa hàng tiếp theo sẽ như thế nào, càng có nhiều tiền gửi thì càng tốt.
Nghĩ đến đây, Lộ Dao cảm thấy đã đến lúc đăng một bài khác lên diễn đàn.
Cô lấy điện thoại di động ra, lấy từ trong kho ra một chiếc nhẫn màu đen mới tinh, quay video chi tiết rồi đăng lên diễn đàn khu vui chơi, lần này ra giá là hai trăm vạn.
Sau khi đăng lên, cô không vội đọc tin nhắn.
Lần trước đăng đơn hàng khá lâu, lần này giá tăng gấp đôi, người mua thực sự quan tâm sẽ không xuất hiện quá sớm.
Lộ Dao đăng xong, mới phát hiện đã rất muộn liền đứng dậy nói: “Tôi phải về nhà rồi.”
Ti Kim, người bị gạt sang một bên: “...”
Ti Kim ngăn cô lại: “Tại sao tôi không thể?”
Lộ Dao khéo léo nói: “Không phải vấn đề của anh. Nguyên nhân chủ yếu là cửa hàng nhỏ buôn bán không được tốt, không thuê được quá nhiều người.”
So với hậu vệ thì cô muốn tuyển người học việc hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận