Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 86: Bánh đúc và chiếc nhẫn màu đen 2

Bên ngoài cửa hàng đồ ăn nhanh gần như cả ngày lẫn đêm đều có người đứng chờ sẵn. Ông ta vẫn luôn cho rằng cửa hàng kia mở cửa hai tư trên hai tư giờ chứ.
Quả nhiên chỉ cần được ăn một lần là không ai có thể thoát được khỏi cám dỗ của cửa hàng đồ ăn nhanh.
Thanh cúi đầu che giấu đôi mắt đang cong lên của mình rồi nghiêm túc nói: "Nếu bảo vệ trưởng muốn đi cửa hàng đồ ăn nhanh thì đi sớm một chút tốt hơn thật. Vừa lúc hôm nay Bạch Minh mới lén lút nói cho tôi biết rằng bà chủ sắp ra món mới. Tôi cũng đang muốn đi thử vận may một chút. Lát nữa tôi tới gọi ngài nhé?"
Trong lòng Bạch Giản rất vui nhưng trên mặt lại bày ra biểu cảm "Nếu cậu đã nhất quyết muốn gọi tôi như vậy thì tôi sẽ nể mặt cậu mà đi một chuyến cũng không phải không được" rồi đáp: "Được thôi."
Nửa đêm, cửa phòng làm việc của bảo vệ trưởng bị gõ. Bạch Giản đứng dậy khỏi ghế ngồi: "Mời vào."
Thanh không đi vào mà chỉ đứng ở cửa nhẹ nhàng nói: "Bảo vệ trưởng, chúng ta đi thôi."
Bạch Giản liếc mắt nhìn đồng hồ một chút, thấy mới ba giờ sáng. Chẳng phải lúc này cửa hàng đồ ăn nhanh còn chưa mở cửa sao?
Chờ đến khi bọn họ đi ra khỏi khu vui chơi, nhìn thấy hàng dài người đang xếp hàng bên ngoài, bên ngoài Bạch Giản vẫn bình tĩnh nhưng bên trong lại âm thầm hít ngược một hơi. Những người này đều đang chờ cửa hàng mở cửa sao?
Chuyện này cũng hơi thái quá rồi đó. Thời điểm làm ăn tốt nhất của khu vui chơi cũng không có nhiều người tới chờ sẵn như vậy.
Thanh quen cửa quen nẻo tìm được cuối hàng rồi đưa bảo vệ trưởng tới đó nhàm chán chờ đợi. Anh ta bắt đầu phổ cập lịch sử phát triển của cửa hàng đồ ăn nhanh cho bảo vệ trưởng nghe.
Coi như là vị khách đầu tiên của cửa hàng nhỏ, Thanh cảm thấy rất đắc ý. Anh ta nói ngày đó mình vốn là muốn tới khu vui chơi để học tập nên mới đi xuống thang máy. Ai ngờ lại để ý tới cửa hàng đồ ăn nhanh khác biệt này.
Anh ta miêu tả lại cho bảo vệ trưởng biết mùi hương kích thích của cánh gà nướng cay và giò heo quay, vị ngọt mềm dính răng của cơm rượu nếp cẩm, còn nói tới cả bánh nướng nhân rau hẹ trứng gà, cà phê, mì sợi, bánh su kem và pudding cà phê sáng nay ông ta mới được ăn nữa. Cuối cùng là nhắc tới quảng cáo mà đoàn tàu trưởng Cao Dương làm cho cửa hàng đồ ăn nhanh.
Bạch Giản chưa từng nghe Thanh nói nhiều như vậy bao giờ. Nhắc tới đồ ăn ngon là lại rất tâm đắc, đến nỗi khiến ông ta phải lén lút nuốt nước miếng không biết bao nhiêu lần. Cũng may bóng đêm sâu hun hút nên không ai để ý tới ông ta.
Thật ra thì trừ bảo vệ trưởng ra, những người đang xếp hàng ở trước sau trái phải của Thanh cũng vô thức bị nội dung anh ta đang nói thu hút sự chú ý, sau đó không ngừng nuốt nước miếng.
Rạng sáng, NPC giữ chức ở khu vui chơi tan làm chạy qua xếp hàng. Từ xa xa nhìn thấy bảo vệ trưởng cũng đang xếp hàng trong hàng dài, nhất thời đám NPC cảm thấy hơi kinh hoàng.
Không phải bảo vệ trưởng muốn đích thân tới đánh sập cửa hàng đồ ăn nhanh đó chứ?
Dù sao thì trước kia ông ta cũng có suy nghĩ này thật.
Một lần xếp hàng là mấy tiếng đồng hồ. Đến khi cửa hàng đồ ăn nhanh mở cửa vào buổi sáng, đội ngũ mới từ từ di chuyển về phía trước. Lúc đến lượt Thanh và bảo vệ trưởng thì đã sắp mười một giờ rồi.
Hạnh Tử thấy bảo vệ trưởng thì rất ngạc nhiên. Cô ấy khựng lại trong chốc lát rồi mới khôi phục lại bình thường.
Vẻ mặt Bạch Giản vẫn như thường, dựa theo quy định chọn ba món. Một tô mì thịt bò, một cặp cánh gà nướng cay và một bát cơm rượu nếp cẩm.
Vận may của bọn họ không tệ, vừa tiến vào thì khách hàng ở chiếc bàn bên cửa sổ trong góc bên trái kia sắp rời đi. Thanh lập tức đưa Bạch Giản qua đó ngồi xuống.
Bạch Giản để ý tới chậu sen đá bên bệ cửa sổ, con ngươi hơi run lên, không nhịn được thò ngón tay ra dè dặt sờ nó một cái.
Chậu sen đá mập ú xanh biếc lập tức khô héo ủ rũ bằng mắt thường cũng có thể thấy được, sau đó hóa thành tro tàn rơi xuống chậu hoa nhỏ.
Vị khách ở bàn bên cạnh nhanh mắt nhìn thấy, lập tức giơ tay kêu lên: "Ôi trời, người kia sờ chết sen đá nhỏ rồi."
Khách đang dùng cơm trong cửa hàng đều quay đầu lại nhìn. Nhân viên cửa hàng đang nán lại dưới tầng cũng im lặng nhìn chăm chú. Lớp tro mỏng rơi trên bệ cửa sổ không lừa được ai cả.
Bạch Giản: "..."
Ông ta không có ác ý, chỉ là tò mò không chịu nổi. Không ngờ vật nhỏ này lại yếu ớt đến vậy.
Hạnh Tử cũng chưa gặp loại chuyện này bao giờ. Nếu là khách hàng bình thường thì đã dễ giải quyết rồi. Nhưng bảo vệ trưởng lại là đối tượng hơi đặc biệt.
Sen đá nhỏ chết vì hồn lực của bảo vệ trưởng quá mạnh mẽ, đè ép mạng sống của chậu cây sau đó vô thức cướp đoạt sức sống của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận