Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 130: Độ “rồng” siêu nhiều 1

Lộ Dao dùng một ít thời gian đến ngân hàng bỏ tiền vào thẻ tiết kiệm, nạp vào thẻ thường dùng hai trăm triệu, tám trăm triệu còn lại chia ra nạp vào bốn thẻ ngân hàng khác nhau, cũng chuyển vào năm ngân hàng, thế nên gần đến mười một giờ mới tới cửa hàng được.
Cô đến tiệm nail trước, chuẩn bị mua mấy thứ đưa đến cửa hàng đồ ăn nhanh, sau đấy mới đến mở cửa tiệm nail.
Vừa mở cửa tiệm ra, Lộ Dao lùi ra sau một bước, dùng tay che mắt, thứ gì chói sáng mắt thế?
“Cuối cùng cũng mở cửa rồi!”
“Chủ quán mà Harold nói là cô ấy hả?”
“Người Dị bang tóc đen mắt đen, chắc là cô ấy rồi đó!”
Lộ Dao đợi mắt thích ứng được mới buông tay xuống, trước tiệm có một dàn thiếu niên thiếu nữ lớn cỡ Harold đứng ở đó, chiếu sáng chói mắt cô là một hàng châu báu xếp chỉnh tề trước cửa.
Tính nhẩm một lượt, đại loại có sáu,, bảy sọt.
Nghe đến tên Harold, cùng với bảo vật xếp thành hàng trên mặt đất, Lộ Dao cũng đã đoán được thân phận và mục đích của đám thiếu nhiên thiếu nữ này.
Mấy người đến đây tổ chức teambulding hả?
Hôm qua hàng xóm nhìn thấy Harold vẫn còn rất kinh ngạc, hôm nay hình như quen rồi, hai mắt lướt qua nhìn vào cửa tiệm nail, mắt không thèm động đậy.
Thiếu nữ mặc chiếc váy đỏ dài, tóc buộc thành hai cái đuôi ngựa bước đến trước mặt Lộ Dao, hai mắt to tròn lấp lánh: “Bà chủ, tôi muốn làm mmóng.”
Năm, sáu thiếu niên thiếu nữ phía sau cũng lập tức phụ hoạọa: “Bà chủ, tôi cũng muốn làm móng!”
Lộ Dao kéo cửa tiệm ra: “... Mời vào tiệm chờ.”
Khí thế mạnh quá, làm móng thì làm móng, làm như sắp đánh nhau không bằng, xxém chút thì dọa chết mất.
Đám thiếu niên thiếu nữ ôm lấy châu báu nối đuôi nhau bước vào trong tiệm, nhìn thấy một cái bàn bên dưới có một cái sọt châu báu, bên trên còn có hơi thở của bé rồng đen, bọn họ biết là tìm đúng chỗ rồi.
Lộ Dao chuẩn bị đồ ăn vặt với nước uống, đưa máy tính bảng đến, lại cầm điện thoại mở bộ sưu tập, để cho bọn họ chọn kiểu mẫu, cô phải ra ngoài đi mua rau.
Cô không sợ để đám rồng nhỏ này ở một mình trong tiệm, cả tiệm còn không bằng một sọt châu báu một đứa rồng nhỏ, sợ cái gì?
Trên đường mua rau, Lộ Dao nghĩ đến việc tuyển người. Ít nhất thì lúc cô bận còn có người người giúp trông coi cửa tiệm, kêu gọi hkhách hàng.
Nếu như có thể gặp được nhân viên phù hợp, cô còn có thể bồi dưỡng ra vài ba đồ đệ nữa. Chỉ dựa vào mình cô, chắc chắn không thể nào chống đỡ nổi cả tiệm nail.
Lộ Dao đến sạp thịt trực tiếp mua luôn hai tảng thịt ma thú. So với thịt lợn, thịt bò thông thường, thịt ma thú đắt hơn rất nhiều, Lộ Dao đã từng ăn, biết được khác biệt rất lớn, không quá phân vân về giá cả.
Trong tiệm sáu,, bảy bé rồng nhỏ xếp thành hàng đợi làm nail, tiệm nail ở thế giới này nhất định sẽ khởi sắc, không lo không có tiền, cô mua thêm vài sọt rau, tổng cộng hết năm đồng xu bạc.
Quay về tiệm, đám rồng nhỏ đang vây thành một cục, vẫn còn đang đang xem hình mẫu.
Rồng có một tập tính, là loài có lòng tham sâu hơn bất kỳ sinh vật nào trên đại lục này, cứ phải tìm bảo vật tốt nhất, rồi chiếm làm của riêng.
Chỉ là một mẫu làm móng thôi, bọn họ cũng phải xem hết, sau đó mới chọn ra mẫu mà mình thích nhất.
Lộ Dao không quản mấy đứa, mở cửa tiệm đưa đồ ăn đến tiệm đồ ăn nhanh.
Bé rồng nhỏ Tina ngước đầu liếc nhìn, chủ quán sớm đã biến mất khỏi cửa tiệm, trên cửa có hơi thở của ma pháp.
Nhưng mà rất nhanh, chủ quán đã quay lại.
Tina ôm lấy châu báu của mình, bước đến: “Tôi chọn mẫu xong rồi.”
Lộ Dao liếc nhìn, đúng là phong cách của Harold.
Cô không hề bất ngờ, không có con rồng nào có thể từ chối lấp lánh.
Tina đặt châu báu sang một bên, lại rút ra một cái túi, đổ ra một đống hồng ngọc: “Tôi muốn dùng hồng ngọc này trang trí móng tay.”
Cô bé là một bé rồng đỏ thuộc tính Hỏa, trời sinh cả người rực đỏ, thích hồng ngọc có màu sắc gần giống như ngọn lửa sâu thẳm nhất.
Thích móng vuốt bling bling của Harold, nhưng Tina không muốn làm cùng kiểu với hắn.
Rồng rất tham, cái tôi cũng rất cao.
Thứ mà họ thích, nhất định phải là độc nhất vô nhị.
Sau khi Lộ Dao nghe xong yêu cầu, rất nhanh đã có ý tưởng.
Cô vẽ bản giấy, Tina vừa nhìn đã thích.
Móng của Tina hơi ngắn, giống như đã đặc biệt mài dũa.
Lộ Dao nhắc một câu, có cần cho móng dài thêm chút không, hiệu quả làm xong sẽ tốt hơn.
Tina lắc đầu, giây sau móng tay của cô bé đã dài thêm một chút: “Có cần dài thêm tí nữa không?”
Lộ Dao đã quen nên không kinh ngạc, gật đầu nói: “Vừa đủ.”
Lúc này lại có thêm hai bé rồng đã chọn xong mẫu nữa, Lộ Dao nói làm móng sẽ khá chậm, bọn họ có thể ghi nhớ mẫu mình thích, ra ngoài chơi một lát rồi quay lại.
Đám rồng nhỏ không muốn ra ngoài, vây quanh Lộ Dao, hiếu kỳ nhìn chằm chằm động tác của cô.
Lộ Dao đơn giản nhẹ nhàng chấm hai nét đã vẽ xong hình dáng ngọn lửa lên móng tay Tina, đám rồng nhỏ nhìn kinh ngạc không thôi.
Họ vốn luôn tùy ý, rất hiếm khi nghiêm túc quan sát công việc tỉ mỉ thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận