Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 179: Thế giới ma thuật thật là tuyệt vời! 3

Đám người rời đi hồi lâu, thần kinh căng thẳng của Elvy mới dần dần thả lỏng, đến cửa hàng dược phẩm mua thuốc hồi phục, đi ngang qua tiệm làm nail, sắc mặt của cô ấy khẽ thay đổi.
Trong trấn nhỏ này chỉ có duy nhất tiệm làm nail là hấp dẫn người khác, chẳng lẽ vừa nãy Tư tế tối cao cũng đến làm móng?
Elvy cảm thấy suy nghĩ này quá vớ vẩn, cho dù bệ hạ muốn đến làm móng tay, cô ấy nghe xong cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng nếu là Carlos...
Elvy tưởng tượng hình ảnh Tư tế tối cao cao ngạo trầm ổn tìm Lộ Dao làm móng, chỉ cảm thấy lạnh gáy một trận, điều này tuyệt đối không có khả năng!
Vậy thì chỉ có một khả năng, hành tung của cô ấy bị bại lộ.
Bỗng nhiên sắc mặt của Elvy trở nên khó coi, xoay người quay về quét sạch hơn nửa dược phẩm của cửa hàng rồi trở về chỗ ở thu dọn hành lý, nhanh chóng rời khỏi thị trấn Lục Bảo Thạch.
Trong tiệm làm nail, Lộ Dao vừa ăn cơm vừa hỏi Hối Hối: "Có phải có một khách hàng hẹn trước sắp tới không?"
Tối qua có hơi bốc đồng, bận rộn cả đêm vì một bộ móng tay.
Bây giờ cô mệt mỏi không chịu nổi, đầu óc nhức mỏi, mà nếu như bỏ hẹn với người đã hẹn trước lại không ổn, quả thực vừa mệt vừa lo.
Tina trở về từ bên ngoài, trên tay cầm ba bình thuốc: "Thuốc hồi phục trung giai, có thể tiêu trừ mệt mỏi, hồi phục thể lực.”
"Cô lấy cái này từ đâu ra?" Lộ Dao tò mò cầm lấy một bình thủy tinh hình thoi trong suốt, nước thuốc màu đỏ nhạt chứa đầy bảy phần bình.
Tina giải thích: "Mua ở cửa hàng thuốc đối diện. Lần sau tôi sẽ luyện chế cho cô một ít thuốc hồi phục cao cấp để trong cửa tiệm, để lúc chủ tiệm bận rộn uống một chai, tinh thần lại tràn đầy.”
Lộ Dao mở nút chai ra, ngửi ngửi, không có mùi gì lạ, ngửa đầu uống nửa chai.
Vị thuốc rất nhạt, không đắng cũng không ngọt, giống như sương có mùi cỏ xanh.
Đợi vài phút, cảm giác mệt mỏi rút đi, tinh thần lại phấn chấn hẳn lên, ngay cả cảm xúc hơi phiền não cũng tiêu tán.
Tinh thần Lộ Dao chấn động, ừng ực uống xong cả bình.
Thế giới ma thuật thật tuyệt vời!
Carlos rời khỏi thị trấn Lục Bảo Thạch, trở về Học viện Ma Pháp Hoàng gia.
Đại viện trưởng biết tin, dẫn người tới xin chỉ thị một số việc quan trọng về lễ kỷ niệm trăm năm thành lập trường ngay lập tức.
Tư tế cũng không phải vì nhớ trường cũ mà đột nhiên trở lại Học viện Ma Pháp mà là bởi vì việc quan trọng lần này liên quan đến lễ kỷ niệm trăm năm thành lập trường, yêu cần anh ta phải tự giám sát.
JoanBae là đại diện học sinh xuất sắc lớp ba, với tư cách là thư ký tham gia hội nghị lần này, công việc chính chủ yếu là ghi chép nội dung trong buổi hội nghị.
Toàn bộ quá trình hội nghị có thể tóm tắt thành "Những lời có một không hai" của Tư tế tối cao, đại viện trưởng xin chỉ thị việc tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường học, Tư tế đại nhân chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng ý hoặc là lắc đầu phủ quyết.
Vì vậy, ghi chép lại nội dung trong cuộc hội nghị khá dễ dàng, hơn nữa giữa buổi JoanBae đã bị phân tâm chú ý đến móng tay của Carlos.
!!!
Dường như cô ấy nhìn thấy một con cá màu cam nhỏ bơi trên móng tay của Carlos, nhìn kỹ, màu sắc móng tay của hai bàn tay Carlos đại nhân khác nhau.
Cái này... Có phải là ngài ấy đến tiệm làm nail để sơn móng tay?
Đột nhiên JoanBae nhớ tới, hai ngày trước người hầu bên cạnh Carlos đại nhân tìm Audrey hỏi thăm tiệm làm nail.
Cô ấy không khỏi cẩn thận liếc mắt nhìn, ngay lập tức bị bộ móng tay thần kỳ này hấp dẫn, phối màu giữa màu đen và bạch kim quá cao cấp, thiết kế khí phách đơn giản lại không thiếu tinh tế, hoàn toàn không tổn hại đến khí chất của Tư tế đại nhân.
Hơn nữa mỗi một ngón tay của Carlos đại nhân đều vẽ cùng một loại hoa nhưng dáng vẻ mỗi bông đều khác nhau, đây rốt cuộc là hoa gì?
Những bông hoa xinh đẹp mọc giữa dòng nước, hình như cô ấy chưa bao giờ hấy nó trước đây.
Cuộc hội nghị kết thúc, JoanBae sắp xếp lại bản ghi cuộc hội nghị, giao cho giáo viên phụ trách, lập tức đi tìm Audrey.
Cô ấy không thể chờ đợi để nói với Audrey rằng Carlos đại nhân đã đi đến tiệm làm nail để sơn móng tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận