Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 232: Bé rồng đen, bé rồng hoang dã 3

Lộ Dao nhíu mày: "Tương lai có thể thay đổi không?”
Đỗ Mạn Ninh hơi sửng sốt, chần chừ gật đầu: "Trong tương lai thời thời khắc khắc đều biến hóa. Rất nhiều người mời thuật sĩ bói toán, ít nhiều có tâm tư tránh tai họa nguy hiểm, nhưng người thật sự thành công lại rất ít.”
Bởi vì biết trước tương lai càng nhiều người bày trăm phương nghìn kế tránh né, ngược lại biến khéo thành vụng.
Có lẽ, ngay cả chuyện bói toán trước cũng là một mắt xích đi về phía vận mệnh.
Lộ Dao nhướng mày: "Nói cách khác, tương lai thật sự có khả năng thay đổi?”
Đỗ Mạn Ninh không khỏi liếc mắt nhìn Lộ Dao một cái, suy nghĩ của nhân tộc này quá ngây thơ.
Thay đổi tương lai, sao có thể thay đổi dễ dàng được như vậy?
Nghĩ đến bói toán trước đó về cô, lại nể ba đồng tiền vàng, Đỗ Mạn Ninh nói thêm một câu: "Nếu như cô muốn thay đổi tương lai của anh ta ký kết khế ước với vị thiếu nữ quý tộc kia, tôi khuyên cô nên buông tha ngay bây giờ. Tương lai của người có cường vận và vô vận quả thật rất khó dò xét, nhưng cô, có lẽ không phải người có cường vận.”
Người vô vận, vĩnh viễn cũng không chiếm được thứ cầu nguyện, đưa tay cũng chỉ là giãy giụa vô ích mà thôi.
Lộ Dao cười lắc đầu, đưa ba đồng vàng bỏ vào lòng bàn tay Đỗ Mạn Ninh, còn thuận tay đưa cho cô một tấm danh thiếp: "Tôi không nghĩ như vậy. Tôi đoán ai đó đã thực hiện tất cả các sắp xếp thích hợp cho cậu ấy. Và từ kết quả, có lẽ là thành công. Cảm ơn cô rất nhiều và cho tôi biết rất nhiều điều thú vị. Tôi hy vọng cô sẽ trở về nhà suôn sẻ, sau này rảnh rỗi đến cửa hàng của tôi chơi, bàn tay của cô rất thích hợp để làm nail.”
Đỗ Mạn Ninh đứng ở sâu trong ngõ nhỏ, nhìn theo Lộ Dao rời đi, mi tâm cũng không buông lỏng.
Cô ấy nói cái gì thành công cơ?
Ngoài ra, nail là gì?
Lộ Dao cho rằng Harold đã đi rồi, tăng tốc đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Hắn còn ở ven đường, mặt mày nhăn nhúm, phiền não đá một tảng đá nhỏ.
Lộ Dao đi tới, nắm chặt cổ tay hắn: "Đừng chơi nữa, đến lúc về nhà rồi.”
Harold cúi đầu, ngay cả giọng nói cũng có vẻ yếu đuối: "Tôi sẽ không trở thành như vậy."
"Ừm." Lộ Dao gật đầu: "Anh đã là hộ vệ trong cửa hàng của tôi, ký hai bản hợp đồng rồi. Nếu anh rời đi mà không có lý do, tôi có thể sẽ kiện anh ra tòa.”
Từ "kiện", Harold đã nhìn thấy trong truyện tranh, nhưng đối với ý nghĩa cụ thể vẫn còn một nửa nữa.
Tình tiết trong truyện tranh, có một người đàn ông không muốn tách ra khỏi vợ, tìm cô ấy để gây rắc rối về vụ kiện.
Hắn cảm thấy ý của Lộ Dao, chính là không muốn tách ra khỏi hắn.
Ánh mắt màu lam của bé rồng đen lóe ra, phiền não đọng trên ngực bất tri bất giác tản đi.
Hắn trở tay kéo Lộ Dao lên, kéo cô nhanh chóng chạy ra khỏi thành Eunorton.
Vốn dĩ Lộ Dao chuẩn bị sử dụng truyền tống trận trong thành trở về thị trấn Lục Bảo Thạch, khá nhanh.
Nhưng động tác của Harold quá nhanh, cô ngăn cản cũng không kịp, phục hồi tinh thần lại đã ngồi trên lưng của cự long màu đen, bên tai tràn đầy tiếng gió gào thét.
Trên đường về nhà, Harold dẫn đường đến hồ Bạch Sa Thúy mà cô đã xem, làm nũng lăn lộn muốn tắm rửa.
Lộ Dao không có biện pháp, ngồi ở bên bờ chờ hắn.
Con rồng đen nhỏ giống như một ngọn đồi di chuyển, nổi và chìm trong nước.
Hắn bơi một mình và lặng lẽ đưa đuôi vào bờ.
Lộ Dao không có việc gì, cầm cát giúp hắn mài vảy.
Bé rồng đen cao hứng điên rồi, cái đuôi bắn vào trong hồ nước, văng tung tóe một thân nước.
Một người một con rồng chơi ở hồ Bạch Sa Thúy cho đến khi trời tối.
Khi trở lại tiệm làm nail, không còn ai trong cửa hàng, hai con yêu tinh nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi.
Edward nhàm chán, chiếu theo đoạn trên truyện tranh, khăn ăn cơm gấp một nắm hoa trắng nhỏ, bày một vòng vây quanh hai con yêu tinh, còn đắp một chiếc khăn tay màu trắng trên người họ.
Lộ Dao nhìn thấy, còn tưởng rằng yêu tinh chết trong tiệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận