Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 718: Bốn loại tuyệt sắc 2

Bốn loại tuyệt sắc 2
Xe đến trạm, "tiểu thư Anna" đứng dậy, khẽ nâng váy dài lên, tao nhã đi về phía cửa xe.
Trong khoảnh khắc nàng ấy xuống xe, có một làn gió thổi qua khiến "tiểu thư Anna" đổi lại thành hình ảnh người chơi đàn cổ.
Người chơi đàn cổ biết chơi đàn, giỏi thổi sáo.
Ngày hôm trước bị nhiễm lạnh nên người chơi đàn cổ bị bệnh nặng một trận. Sau khi khỏi bệnh vẻ mặt vẫn chưa khôi phục nhưng ngày hôm đó lại muốn lên đài biểu diễn.
Người chơi đàn cổ gượng ép mặc một bộ váy trắng có hoa văn màu đỏ lên, trong tay cầm một cây sáo dài nhưng trong lòng lại rất sốt ruột lo lắng.
Nàng ấy luôn cảm thấy lớp trang điểm của mình không ổn, vẫn để lộ hơi thở bệnh tật.
Lúc này, chủ gánh nhạc đưa cho nàng ấy một thỏi son môi mới ra của cửa hàng son phấn. Đó là thỏi Lá phong thu đầy đường.
Người chơi đàn cổ thoa thử lên môi trên một lần rồi lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
Chỉ với một lớp son mà nàng ấy như khôi phục lại được sức sống. Màu son này càng làm nền cho làn da thêm trắng nõn nhưng lại không phải kiểu tái nhợt lộ vẻ bệnh tật.
Có cô gái không nhịn được mà thủ thỉ bên tai bạn mình: "Nhớ xem cái màu này cho kỹ nha."
Bạn cô gái kia gật đầu liên tục: "Vừa tô son xong, nàng ấy không còn vẻ bệnh tật nữa. Đây là thỏi của tiểu thư Anna, nhớ mua nhé!"
Cô gái còn nói: "Thỏi màu hoa đào kia cũng phải xem cho kỹ. Ta cũng muốn mua cả thỏi đó nữa làm sao đây!!!"
Nhưng quảng cáo vẫn chưa kết thúc khiến bạn của cô gái không khỏi kêu rên: "Không phải là vẫn còn nữa đấy chứ?"
Thỏi son thứ ba là Mơ lạnh sắc tuyết, tương ứng với tạo hình cô giáo nơi thôn quê của Hoa Thời trong bộ phim "Mùa hoa rơi gặp lại chàng".
Lúc đó Hoa Thời đã không còn trẻ nữa, mặc một bộ áo vải màu tối, ngay cả tóc cũng chỉ dùng sợi vải vấn lên, tay cầm cuốn sách, trong đôi mắt ngầm ẩn chứa sự tang thương.
Người diễn Hoa Thời cũng là một người đánh đàn. Tên của người này là Lãnh Cô. Bà ấy chính là người dạy nhạc ở gánh hát.
Lúc Lộ Dao tới Bách Tương Viên tìm người, Lãnh Cô không nằm trong số các thí sinh.
Bà ấy đứng bên ngoài đội ngũ, vừa ung dung vừa bình tĩnh.
Lộ Dao vừa liếc một cái đã bị khí chất trên người bà ấy thu hút ánh nhìn, bèn hỏi bà ấy có muốn đóng thử quảng cáo một lần không.
Lãnh Cô không ngờ mình sẽ được chú ý đến nên còn tưởng rằng bà chủ đang lấy mình ra làm trò đùa.
Mơ lạnh sắc tuyết là một thỏi son màu đỏ nâu với độ bão hòa thấp và tông màu rất cao cấp, giúp người dùng bộc lộ được khí chất khiêm nhường.
Lãnh Cô đi ra với phiên bản "Hoa Thời" khiến người qua đường hoảng lên, cảm thấy như đã trở về dưới màn mưa hoa mơ năm ấy, Thẩm Hương Quân và Hoa Thời đứng nhìn nhau qua một cánh cửa, thế nhưng năm tháng đó đã trôi qua mất rồi.
Điều kỳ lạ là thời gian mang thanh xuân đi, trên mặt "Hoa Thời" tràn đầy dấu vết do năm tháng để lại nhưng rất khó để nói nàng không đẹp.
Dù là Hoa Thời trong phim hay là "Hoa Thời" trên màn hình lúc này thì đều có sự lắng đọng do năm tháng để lại, vẫn khiến người ta phải nhìn chăm chú như cũ.
"Hoa Thời" đặt cuốn sách xuống rồi đi về phía cửa, xuyên qua cây hoa mơ rồi biến thành dáng vẻ thường ngày của Lãnh Cô.
Sở trường của Lãnh Cô là đàn tỳ bà. Ngày thường sau khi kết thúc buổi dạy và quay về chỗ ở, bà ấy vẫn luôn tự luyện tập một mình, bao nhiêu năm qua chưa từng ngừng nghỉ.
Sau khi ngủ trưa tỉnh lại, Lãnh Cô tắm sơ qua rồi lấy thỏi son vừa mới mua về từ cửa hàng son phấn trên bàn trang điểm ra. Đó là thỏi Mơ lạnh sắc tuyết.
Trên ống sứ trắng có một chùm hoa mơ xinh xắn. Bà ấy cúi đầu nhìn một hồi rồi khẽ chạm ngón tay lên màu sắc nhàn nhạt kia sau đó mới mở hết nắp ra tô son lên môi, lại dùng ngón tay nhẹ nhàng tán son ra.
Trang điểm xong, Lãnh Cô cầm gương lên tự nhìn bản thân sau đó nở một nụ cười yêu kiều rồi đứng dậy, lấy cây đàn tỳ bà yêu quý ra, ngồi ngay ngắn bên cửa sổ. Âm thanh mượt như làn gió mát, trong như suối nước cứ vậy mà chảy ra một cách tự nhiên.
Bà ấy đã qua cái tuổi muốn mua vui cho người khác rồi nhưng mua vui cho bản thân cũng là một chuyện vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận