Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 521: Chính thức khai trương 3

Lúc buồn lúc vui, biểu tình của Cẩu Tử mất khống chế, hai mắt mở to thật to, chớp chớp rồi lại chớp, thật lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Bà chủ bằng lòng thu nhận ta sao?”
Lộ Dao ngẫm nghĩ: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Cẩu Tử : “Mười ba.”
Suy dinh dưỡng, cậu bé trông trẻ hơn nhiều so với tuổi thực của mình.
Lộ Dao thầm nghĩ trong lòng, cậu bé trạc tuổi Chu Châu, cũng không được coi là nhỏ tuổi nữa.
“Hạt giao châu là thù lao cho công việc hôm nay, cậu cầm về đi.” Lộ Dao dùng ngón tay gõ nhẹ lên quầy, gọi hệ thống thu thập số liệu của thân thể Cẩu Tử, quay người nói: “Sớm ngày mai đến cửa hàng, cậu tạm thời làm hướng dẫn cho khách hàng và công việc dọn dẹp trước. Thời gian thử việc là bảy ngày, sau khi thông qua thì được vào làm chính thức."
Cẩu Tử có chút ngơ ngác, không thể tin được chủ tiện đồng ý thu nhận mình, nhờ mấy đứa nhỏ kéo áo, cậu bé mới tỉnh lại.
“Đa tạ chủ quán.” Cẩu Tử lùi lại một bước, cúi người hành lễ với Lộ Dao.
Đám nhóc cũng học theo hành lễ với Lộ Dao.
Lộ Dao xua tay nói: "Trời sắp tối rồi, mau quay về đi."
Cẩu Tử và đám nhóc rời đi, Lộ Dao gọi Ôn Kiến và Chu Châu lại, đưa hai bộ quần áo làm việc qua: “Ngày mai cửa hàng chính thức khai trương, nhân viên đều phải mặc đồng phục. Tôi có tham khảo thói quen ăn mặc của hai người để chỉnh sửa lại, xem xem thế nào."
Bách tính ở triều Đại Vũ khi ra vào đều mặc trường sam, váy dài, rất giống với Hán phục trong nhận thức của Lộ Dao, chỉ khác một chút về chi tiết.
Nhìn thì đẹp, chỉ là thời tiết quá nóng, quấn hết lớp này đến lớp khác như vậy rất rườm rà.
Cô không thể ngay lập tức thay đổi nhận thức hơn mười mấy hai mươi năm của nhân viên cửa hàng, để họ mặc áo sơ mi và quần tây như cô được, bèn phải cải thiện trang phục làm việc của triều Đại Vũ.
Bây giờ đang là mùa hè, nam mặc đồ màu xanh, nữ mặc váy trắng chuyển xanh, trông vừa mát mẻ lại tao nhã.
Chu Châu nhận được váy thì vô cùng ngạc nhiên: "Chủ quán, váy này đẹp quá. Đừng nói là đi làm, ngày thường tôi cũng chịu mặc."
Sau khi huấn luyện, suy nghĩ của Chu Châu đã có phần thay đổi. Thỉnh thoảng nàng ta lại thốt ra khỏi miệng một số từ mà Lộ Dao thường nói, chẳng hạn như "đi làm", "trailer", "quảng cáo".
Ôn Giản rũ chiếc trường sam ra, màu sắc thanh nhã, bề mặt vải mềm mượt hơn so với các loại vải thông thường trên chợ: “Trường sam không tồi.”
Lộ Dao cũng rất hài lòng, cuối cùng nói: "Cẩu Tử, cậu bé vừa rời khỏi hồi nãy ngày mai cũng sẽ đến làm việc, người mới đến không có thời gian được huấn luyện, mọi người để ý đến cậu bé nhiều chút nhé."
Chu Châu ngạc nhiên: “Bà chủ, ngươi định nhận những kẻ ăn mày đó làm nhân viên cửa hàng sao?”
Trong mắt Ôn Giản cũng có chút kinh ngạc, chủ quán mặc dù là con gái, nhưng so với nhiều người hắn gặp qua rất còn rộng lượng hơn.
Lộ Dao lắc đầu: "Chỉ có Cẩu Tử tới đây thôi, những đứa còn lại đều quá nhỏ. Chỉ có công việc quét dọn và hướng dẫn khách mà thôi, tôi thấy cậu bé rất thông minh, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu."
Phát đồng phục xong, sắc trời đã tối, Ôn Giản và Chu Châu không tiện ở lại.
Lộ Dao ra khỏi rạp chiếu phim, bên phố thương mại này trời vẫn còn xế chiều.
Cô đi từ cửa hàng Lông Xù đến cửa hàng Blind Box, tiệm nail, thăm thú khắp các nẻo đường, cuối cùng đề ra quay một đoạn quảng cáo bỏng ngô ở cửa hàng đồ ăn nhanh.
Sau lần quay quảng cáo ở cửa hàng Lông Xù lần trước, Lộ Dao đã nhận ra rằng bối cảnh và ánh sáng rất quan trọng.
Cửa hàng đồ ăn nhanh có thể dùng ảo thuật để nặn đạo cụ, Hạnh Tử thân là nhân viên cửa hàng cũ của rạp chiếu phim, bỏng ngô được nặn ra hoàn toàn có thể khiến người khác không phân biệt được đâu là thật giả.
Một nhóm nhân viên cửa hàng đã tập trung tại tầng 4 của cửa hàng đồ ăn nhanh để lên ý tưởng, cuối cùng lại cùng nhau nặn đạo cụ, làm background.
Đoàn tàu trưởng vừa hay đang đưa nhân viên đi ăn trong cửa hàng, nghe nói, liền hào phóng cho mượn nhân viên, quay, dựng, biên tập cũng chỉ mất hơn mười tiếng đồng hồ.
Nửa đêm, Lộ Dao đến rạp chiếu phim với dữ liệu của quảng cáo mới.
Lương Kinh bên đây trời sáng đã hơn một chút, bên ngoài có cả tiếng gà gáy.
Lộ Dao đưa dữ liệu của quảng cáo bỏng ngô vào máy tính hậu trường, đưa vào danh sách phát của màn hình quảng cáo, đến lúc đó màn hình lớn trong phòng chiếu phim cũng sẽ phát đoạn quảng cáo này, coi là dùng thử vị trí quảng cáo.
Cô vừa mới sắp xếp xong dữ liệu và ra ngoài để làm bỏng ngô thì thấy Cẩu Tử đang ngó vào từ ngoài cửa.
Cậu bé rửa mặt rất sạch, mặc một bộ đồ toàn là mảnh vá, dáng người gầy gò, cười ngượng nghịu với Lộ Dao.
Lộ Dao gọi cậu bé vào, đưa một bộ quần áo làm việc mà tối qua hệ thống đã làm vội: "Bộ quần áo này là đồng phục đi làm. Cậu vào trong thay đi, bây giờ còn sớm, đợi chút tôi dạy cho cậu cách sử dụng máy bỏng ngô và máy giải nước giải khát.”
Tuyển cũng đã tuyển rồi, cô cũng định thử huấn luyện thử.
Cẩu Tử khẽ sờ vào quần áo, quay người đi thay, đi ra mới thấy quần áo được như được may theo khuôn của mình, vừa vặn vô cùng.
Lát sau, Ôn Giản và Chu Châu cũng đến rồi.
Lộ Dao lấy cháo và đồ ăn kèm từ cửa hàng đồ ăn nhanh từ kho hàng bên người ra, bốn người ngồi ở khu nghỉ ngơi ăn.
Sau khi ăn sáng, mặt trời lên cao.
Lộ Dao lấy ra tấm áp quảng cáo cực lớn đã chuẩn bị từ trước, dẫn nhân viên đến trước cửa rạp kéo lên, đem đèn màu của áp phích quảng cáo đặt ở phía bên kia cửa.
Mấy chữ "Thiên Hạ Đệ Nhất" được viết bằng màu đỏ, phối cùng với áp phích quảng cáo của Diệp Khinh Chu, Ngưng Sương sư tỷ và các nhân vật khác, khôi phục một trăm phần hình ảnh màu sắc của các nhân vật trong phim, hoàn toàn khác với những bức vẽ chân dung nhân vật thường thấy ở triều Đại Vũ.
Tờ giấy to đến mức gần như chiếm hết vị trí của tấm kính trong suốt một chiều của phòng chiếu phim, bắt mắt lại chấn động.
Rạp chiếu phim vượt thời không Lộ Dao chính thức khai trương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận