Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 407: Cơm lươn 1

Quả nhiên cá voi sát thủ không muốn đi mà luôn kè kè bên người cô.
Nó thật sự không giống những con cá voi sát thủ khác, im ắng ít nói, gần như không nói lời nào.
Nếu không phải có dáng người to lớn kia thì Lộ Dao sẽ thường xuyên quên mất sự tồn tại của nó.
Kết thúc buổi lặn biển, buổi chiều Lộ Dao không gặp nó nữa, chỉ có một mình cô đi tới núi rác.
Tới gần chạng vạng tối, Lộ Dao đi về.
Hôm nay thu hoạch không tệ, cô nhặt được gần bảy mươi nghìn giá trị nhân khí.
Lộ Dao quay lại cửa hàng với cơ thể mệt mỏi nhưng tâm trạng lại hết sức sảng khoái.
Cơ Phi Mệnh thấy cô thì mắt hơi sáng lên, đi tới thấp giọng nói: "Bà chủ, buổi chiều lúc cô không ở đây có một con cá voi sát thủ tới ném một bọc lươn ở cửa."
Lộ Dao: "???"
*
Lộ Dao đến phòng bếp nhìn một cái, thấy hai cái rương nhựa màu xanh da trời chứa đầy lươn. Chúng còn đang chen chúc vùng vẫy, vừa béo vừa tươi.
Cơ Phi Mệnh và Thanh Mỹ biết thói quen của Lộ Dao. Đó là hải sản mới vớt lên phải được nuôi một mình trong một thời gian trước khi bỏ vào hồ cá.
Thanh Mỹ thấy Lộ Dao trở lại thì vui vẻ nói: "Bà chủ, có cơm lươn để ăn rồi."
Lộ Dao còn chưa thay đổi lặn nên chỉ nhìn qua một cái rồi hỏi: "Cái rương này từ đâu ra vậy?"
Cơ Phi Mệnh đứng dựa vào cửa: "Tôi đi mua đấy."
Mang thẻ nhân viên tạm thời nên ông ta cũng có thể ra vào không gian đặc biệt trong cửa hàng.
"À." Lộ Dao đứng dậy đi vào phòng tắm: "Tôi tắm rửa trước cái đã, lát ra ra sẽ xử lý chúng sau."
Trong phòng tắm, Lộ Dao xả đầy nước nóng. Tắm xong, cô ngâm mình trong bồn, bắt đầu suy nghĩ.
Ngày hôm qua cô đã từng nói muốn ăn cơm lươn. Sáng nay cô vô tình gặp phải cá voi sát thủ bị kẹt. Chiều nay cô nhận được hai rương lươn.
Nghĩ kiểu gì cũng không giống sự trùng hợp. Rốt cuộc người này muốn làm cái gì thế?
Nếu nói là muốn giết cô thì thế giới này anh cũng có vô số cơ hội.
Đoán không ra.
Có tiếng móng vuốt cào vào cửa phát ra tiếng "rẹt rẹt".
"Meo."
Nghe giống như tiếng Nhị Tâm. Lộ Dao tỉnh lại từ trong suy nghĩ, thấy mình đã tắm ngâm hơi lâu rồi nên đứng dậy mặc quần áo.
Lúc Lộ Dao đi ra thì Thanh Mỹ đã đi rồi. Cơ Phi Mệnh đang đi khắp phòng lùa mèo.
Vừa rồi Nhị Tâm đang muốn trốn vào phòng tắm nên mới cào vào cửa. Lúc này nó đã bị Cơ Phi Mệnh tóm được.
Lộ Dao đi vào phòng bếp dọn dẹp lươn. Cô chọn ra hai mươi con tươi ngon mập mạp, chuẩn bị đưa đến cửa hàng đồ ăn nhanh làm lươn nướng. Số còn dư lại thì bỏ vào trong vại.
Trong hồ cá dưới biển sâu có nuôi lươn, bạch tuộc, cá tráp, nhím biển, tôm hùm, cua,... Chủng loại càng ngày càng nhiều. Tất cả đều được ngăn cách bằng tấm chắn nên cũng không lo nuôi hỏng.
-
Tám giờ rưỡi tối, bàn khách cuối cùng rời đi. Quán ăn Cửu Phẩm Đường Giang Hồ đóng cửa.
Tạ Minh Hoa cởi tạp dề ra, giơ tay lau mồ hôi trên trán một cái rồi nhanh nhẹn làm vệ sinh phòng bếp, sau đó thay quần áo rời đi.
Anh ta mua một cái bánh nướng than hai đồng ở đầu hẻm phía sau quán ăn rồi cầm cốc nước rót từ trong quán ra, vừa ăn vừa đi về phía trạm xe buýt.
Đến khi dừng lại ở trạm, anh ta vừa lúc ăn hết bánh là xe cũng tới.
Tiêu hai đồng ngồi xe buýt về đến dưới nhà mình thì đã là chín giờ mười rồi.
Anh ta xuống hầm để xe lấy xe rồi mở phần mềm nhận đơn trên điện thoại di động ra, bắt đầu công việc thứ hai.
Tạ Minh Hoa có hai đứa con. Đứa lớn mới vừa lên tiểu học, con gái nhỏ cũng sắp đến tuổi đến trường mầm non rồi.
Vợ anh ta từ chức ở nhà sinh con, ngày nào cũng bận tối tăm mặt mày không thể dứt ra được.
Vì để làm giảm áp lực kinh tế nặng nề nên bắt đầu từ nửa năm trước, sau khi tan làm anh ta đã thử làm tài xế xe công nghệ.
Lúc lượng người đi lại lớn chẳng hạn như trong các lễ hội hoặc khi trời mưa thì một đêm mới kiếm được hai, ba trăm đồng. Làm việc đến hơn nửa đêm thì kiếm được mấy chục đến trên trăm đồng.
Rạng sáng hai giờ rưỡi, Tạ Minh Hoa lái xe về nhà.
Hôm nay không tốt lắm. Anh ta đợi đơn hàng trong suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng kiếm được chừng năm mươi đồng.
Lúc đi ngang qua sạp thịt nướng dưới tầng, Tạ Minh Hoa sờ bụng một cái, không nhịn được mà nuốt nước miếng. Buổi tối vội vàng làm việc, không kịp ăn cơm tối trong quán nên cả buổi anh ta mới chỉ ăn được một cái bánh nhỏ mà thôi, bây giờ thật sự rất đói.
Người đàn ông trưởng thành dừng trước sạp nướng một lát, ít nhất cũng phải ba mươi đồng.
Bận rộn qua lại suốt một đêm tổng cộng kiếm được hơn năm mươi đồng. Anh ta thật sự không nỡ bỏ tiền cho bữa tiệc này.
Tạ Minh Hoa lắc đầu một cái, nuốt nước miếng suy nghĩ về nhà nấu tô mì ăn tạm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận