Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 649: Không hổ là hàng cao cấp từ kinh đô! 1

Không hổ là hàng cao cấp từ kinh đô! 1
Uyển Vũ và Kim Lục so sánh quà của Minh Thi và Điệp Thất gửi về, quả thật y đúc, khác biệt chỉ là Minh Thi mua về là hàng lẻ, mà đồ Điệp Thất mua về là cả hộp, số lượng dư dả, mỗi loại cũng nhiều hơn chút.
Uyển Vũ nói: “Thật trùng hợp, A Thi vậy mà mua được hàng phẩm trong cửa hàng đối tượng nhiệm vụ của Khốc Bát ở Giang Nam.”
Kim Lục nôn nóng xé hộp bánh Trung thu, xé liên tục cả năm hộp chia mỗi người một cái, không quên mỉa mai: “Chí ít cũng chứng minh người bán hàng này không nói dối, những món đồ này thật sự là đồ mới lạ của kinh đô.”
Thủy Sơn bên cạnh đến gần cạnh Các chủ, xem thư Điệp Thất gửi về, đi kèm thư còn có vài tấm ảnh.
Thủy Sơn không nhịn được lật xem: “Đây là thứ gì? Trông như tranh vẽ, nhưng lại rõ rệt như vậy. Sao Cửu sư huynh cũng ở cùng với họ?”
Số nhỏ đều là trẻ mồ côi do Lão Các chủ nhặt về, võ công cũng do Lão Các chủ dạy, xưng hô với nhau là sư huynh đệ.
Mới đầu, tên của họ đều là từ đơn, sau này Lão Các chủ dùng mạnh yếu thêm một con số trong tên của mỗi người, người mạnh nhất dùng số lớn nhất.
Kể từ lần đầu tiên so tài với sư đệ sư muội thì Tiêu Cửu chưa từng thua.
Năm năm trôi qua, xếp hạng thực lực của những người số nhỏ gần như không thay đổi, tên cũng cố định như vậy.
Trong tất cả đồng môn, Minh Thi sùng bái Tiêu Cửu nhất, nghe nói thì lập tức tiến đến, trông thấy Tiêu Cửu đeo kính râm, mắt sáng rực: “Thật sự là Cửu sư huynh. Sao hắn lại không bịt màn đen, thứ đeo trên mắt là gì?”
Kim Lục và Uyển Vũ đang cúi đầu điên cuồng ăn bánh Trung thu, nghe nói vậy thì ngừng lại muốn xem ảnh, nhưng lại không chịu buông bánh Trung thu trong tay xuống.
Kim Lục hai ba ngụm đã ăn sạch một cái bánh Trung thu, hai má phồng to: “Bánh Trung thu này ngon thật, không hổ là hàng cao cấp từ kinh đô!”
Trong thư, Điệp Thất hết lần này đến lần khác nói rõ tình hình cơ bản của rạp chiếu phim, trước mắt nàng ấy và Khốc Bát, Tiêu Cửu đều là người làm trong rạp chiếu phim. Mỗi ngày đều sẽ thấy được vài sự vật mới lạ, thứ cần phải điều tra quá nhiều, không thể quay về trong khoảng thời gian ngắn.
Cuối cùng là giải thích cặn kẽ về công dụng của nước rửa tay, xà phòng thơm, khăn giấy, rồi dặn nhất định phải ăn hết bánh Trung thu nhanh nhất, không thể để quá hạn.
Kim Lục và Uyển Vũ đọc thư xong thì nhìn nhau một cái, đôi bên đều ngầm hiểu ý nhau.
Uyển Vũ nói trước: “Xem ra nhiệm vụ kinh đô này thật sự gay go, ba người e là vẫn không đủ.”
Kim Lục khoanh tay, nhíu chặt mày, liên tục gật đầu: “Ta thấy cần phải phái thêm vài người đi nữa mới có thể hoàn thành nhiệm vụ sớm nhất. Nếu Minh Thi và Thủy Sơn đã quay về, vừa hay cho các ngươi một cơ hội học xử lý việc vặt trong các, coi như rèn luyện.”
Uyển Vũ căn dặn: “Ta và Kim Lục thì vất vả hơn, đến Lương Kinh một chuyến, giúp Khốc Bát hoàn thành nhiệm vụ.”
Không chờ Minh Thi và Thủy Sơn phản ứng, Kim Lục và Uyển Vũ cấp tốc nhặt hết mấy món thấy hứng thú trên bàn, chào Lão Các chủ một tiếng rồi cùng nhau biến mất.
Minh Thi và Thủy Sơn: “...”
Lão Các chủ: “...”
Trong Các này không giữ nổi người.
...
Lương Kinh, phố Tùng An.
Sáng tinh mơ, cổng rạp chiếu phim đỗ đầy xe ngựa, từ khi rạp chiếu phim chiếu trailer của phim mới “Muốn gặp anh” vào hai ngày trước, bá tánh của triều Đại Vũ háo hức mong chờ.
Trải qua một khoảng thời gian kinh doanh, thật ra rạp chiếu phim đã sở hữu khá nhiều người hâm mộ phim. Mỗi lần chiếu bộ mới họ đều mong chờ không thôi, còn trăm phương ngàn kế giành chỗ suất chiếu đầu tiên, muốn biết tình tiết phim sớm nhất.
“Muốn gặp anh” lần này chỉ là trailer, đã tiết lộ vô cùng nhiều thông tin.
Nhân vật trong phim ăn mặc còn giống bà chủ hơn với “Sự kiện giết người liên hoàn của đoàn tàu trên biển” chiếu cách đây không lâu, nhà cửa, mấy công cụ nào đó, quan hệ nhân vật xuất hiện trong phim, tất cả đều đang gợi ý rằng... Đây giống như là thế giới phía sau rạp chiếu phim.
Dù là người hâm mộ phim đơn thuần mê đắm phim ảnh hay là người có ý muốn khác, cũng đến rạp chiếu phim từ sớm vào ngày này để xếp hàng mua vé.
Xe ngựa của Lương Hồng Quán dừng ở phía sau cùng, Trần Liên Liên vén rèm xe ra, trông thấy trước mắt chen chúc chịu không thấu, lại còn nhiều kiệu xe của gia tộc phú thương và quyền quý, chợt không thể hiểu, nhẫn nại chờ vài phút cũng không tiến về trước được bao nhiêu.
Nàng ấy dứt khoát xuống xe, lại bảo Tiểu Đào đi gọi người ở phía sau, gọi họ cùng đi qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận