Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 180: Lộ Dao là Lộ Dao 1

Chạng vạng tối, sau khi tạm biệt vị khách cuối cùng, Lộ Dao đứng dậy đi tới bên cửa sổ, thở dài một hơi.
Dược phẩm ma pháp phục hồi quá thần kỳ. Buổi sáng cô uống cạn hai bình, bận bịu đến bây giờ mà tinh thần vẫn rất phấn chấn.
"Hối Hối, ngày mai có bao nhiêu khách?"
Hối Hối mở quyển sổ ghi chép lịch hẹn trước ra cẩn thận đếm đếm: "Tám khách ạ. Tất cả bọn họ đều hẹn trước làm móng tay bình thường chứ không phải móng tay ma pháp."
Tina đứng bên cạnh Hối Hối lật ra phía sau một cái: "Chỉ là ba ngày sau đã kín lịch hẹn trước rồi. Một nửa trong số đó là học viên của Học viện Ma Pháp."
Lộ Dao xoay người tựa vào bệ cửa sổ: "Hình như là vì vị khách mới rời đi buổi sáng kia."
"Vị khách kia làm sao ạ?"
Lộ Dao: "Nghe khách bảo hình như người đó là một nhân vật tai to mặt lớn rất giỏi giang, rất được học viên kính trọng. Buổi sáng sau khi quay lại Học viện, móng tay của người đó vô tình được học viên nhìn thấy, vô tình tuyên truyền cho tiệm chúng ta luôn."
"Thì ra là vậy." Chuyện của Nhân tộc Tina không hứng thú lắm.
Trái lại Eugenia lại rất kích động: "Vị khách lớn kia tên là Carlos, nghe nói là Tư tế tối cao của Đế Quốc đấy ạ. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vị đại nhân tôn quý này."
Harold ném quyển manga qua một bên rồi đứng dậy: "Lộ Dao, bao giờ ăn cơm?"
Lộ Dao bận rộn quá nên buổi trưa chưa trở lại cửa hàng đồ ăn nhanh. Nhân viên trong tiệm bèn ăn ở quán ăn. Harold chỉ ăn một chút xíu rồi đặt xuống.
Dạ dày của hắn bị Lộ Dao nuôi quen rồi bắt đầu kén ăn. Đồ ăn bình thường không hợp khẩu vị hắn sẽ không ăn. Dù sao thì trong tiệm làm nail cũng có rất nhiều đồ ăn vặt nên cũng không đói.
Lộ Dao nhớ ra thảo dược mà mình đã trì hoãn lâu rồi chưa mua, bèn vỗ tay đề nghị: "Hôm nay tan làm sớm, hay là chúng ta đi dạo một vòng quanh thành phố đi? Tôi muốn mua một ít thảo dược và quyển trục còn trống, tiện thể ăn cơm trong thành phố luôn. Mọi người thấy sao?"
Có thể là dược phẩm phục hồi vẫn còn tác dụng nên cô bận rộn nguyên ngày mà vẫn không hề có cảm giác mệt mỏi, còn cực kỳ muốn đi ra ngoài một chút.
Harold vừa nghe thấy lời này, đôi mắt rồng đã trợn to, không từ chối, hiển nhiên là cũng muốn đi.
Tina không có hứng thú với thành phố của Nhân tộc. Thế nhưng nếu đi cùng bà chủ thì đi dạo một vòng cũng không tệ.
Eugenia hơi do dự. Mọi người đều muốn đi nên cô ấy lại không tiện từ chối.
Lộ Dao nhìn ra cô ấy đang bị làm khó nên đã lấy ra hai mươi đồng xu đồng: "Eugenia có chuyện cần làm thì không cần ép buộc bản thân đâu. Đây là phụ cấp cho bữa tối."
Hai mươi đồng xu đồng ở thị trấn Lục Bảo Thạch đủ cho Eugenia ăn uống trong mấy ngày luôn rồi.
Eugenia biết ơn nhìn về phía Lộ Dao, nhận lấy trợ cấp bữa ăn, thu dọn xong công cụ luyện tập rồi về nhà trước.
Hối Hối luống cuống đứng trên mặt đất, đôi mắt tròn vo lóe lên, từ từ cúi đầu xuống.
Một ma vật cấp thấp như Slime mà xuất hiện ở thành phố thì sẽ bị người khác khinh thường, bị pháp sư ma pháp và một số ma vật mạnh xua đuổi.
Harold khoanh tay trước ngực, nheo mắt liếc Hối Hối một cái: "Bé Slime không thể đi lại trong thành phố, cũng tan làm trước đi."
Hối Hối uất ức mếu máo: "Chít."
Tina ôm lấy Hối Hối, trợn mắt lườm Harold: "Có thể đừng lúc nào cũng bắt nạt cậu ấy không hả? Trong cửa tiệm này Hối Hối còn được việc hơn anh đấy."
Harold bực mình: "..."
Ngay cả Tina cũng bị con Slime này đầu độc rồi.
Trong mắt Hối Hối ngập đầy nước mắt, làm bộ tội nghiệp nhìn về phía Lộ Dao.
Lộ Dao suy nghĩ một chút: "Hối Hối có biến được thành hình người không?"
Chắc Slime cũng có năng lực chuyển đổi sang hình thái tự vệ chứ nhỉ?
Hối Hối nhảy ra khỏi ngực Tina, đứng trước mặt Lộ Dao rồi ngửa đầu nhìn cô: "Chít chít."
Lộ Dao: "?"
Hệ thống: [Cậu ấy muốn một sợi tóc của cô.]
Lộ Dao không biết cậu ấy muốn làm gì nhưng vẫn bứt một sợi tóc cho cậu ấy.
Hối Hối nhận lấy tóc rồi nhét vào trong miệng. Một lát sau, Slime màu xanh trong suốt tan ra thành một vũng nước rồi lại ngưng tụ lần nữa, biến thành một cô nhóc giống Lộ Dao cực kỳ.
Chỉ là tóc, mắt và lông mi của Hối Hối đều là màu xanh lam, ngũ quan nghiêng về phía phái nam hơn một chút, trên người còn mặc một bộ vest đuôi tôm nhỏ tinh xảo vừa người nữa.
Lộ Dao: "..."
Harold đi tới túm Hối Hối lên: "Biến về nhanh."
Đôi mắt tròn xoe của Hối Hối chớp chớp, nhìn Harold với vẻ đầy uất ức rồi cất tiếng mềm nhũn cực kỳ dễ thương: "Không muốn."
Gương mặt này rất giống Lộ Dao, bày ra biểu cảm uất ức khiến ngay cả Harold cũng không thể nào ra tay với cậu ấy được.
Bé rồng đen sắp tức chết rồi.
Tina đi tới giảng hoà: "Cãi nhau nữa là mặt trời xuống núi đấy. Chúng ta ra ngoài trước đã."
Bạn cần đăng nhập để bình luận