Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 239: Ánh mắt đó, giống như nhìn thấy địa ngục sâu thẳm 3

Trong khu vui chơi, đám NPC phát hiện hai người đã rời khỏi không gian trò chơi, lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Dư Thải học giọng điệu của Lộ Dao: ““Mời kiểm nghiệm!” khiến tôi liên tưởng đến mấy tiểu thuyết tổng tài bá đạo trước kia từng đọc, ha ha.”
Hạnh Tử cũng cười lớn: “Bà chủ giải thích chúng ta không có ác ý, tôi thấy hai người đó còn run ghê hơn.”
Bạch Minh trầm tư một lát rồi nói: “Lúc người mua kia vừa nhìn thấy bà chủ, ánh mắt chớp lóe, giống là có ý đồ gì đó.”
Thanh nói: “Sau ngày hôm nay, chắc là sẽ không còn có ý đồ gì nữa đâu.”
Xích và mấy người khác ở đằng sau, đều cảm thấy chuyến đi này rất thú vị.
Giống như làm xong một ngày buồn tẻ, đột nhiên được nghỉ, chỉ là kỳ nghỉ này hơi ngắn, “vèo” một phát là hết.
Tiểu Gia chú ý Lộ Dao mãi không lên tiếng, dùng tay đẩy cô một cái: “Sao bà chủ không nói gì thế?”
Mấy người khác lập tức dừng lại, nhìn Lộ Dao, tưởng là có chuyện gì.
Lộ Dao sờ cằm, ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Tôi đang nghĩ, tiền bán nhẫn thế này, có cần nộp thuế không?”
Hệ thống: [Món hàng là nhẫn, chắc là không đâu ha?]
Lộ Dao lắc đầu, mở thanh trạng thái cửa hàng trưởng, tài sản của cô từ “1 triệu 350” biến thành “6 triệu 350”, trong lòng có hơi cấn.
Đám NPC thoát khỏi thế giới hiện đại đã rất lâu, không thể hiểu những thứ này.
Hệ thống lại cho rằng không cần.
Lộ Dao không do dự quá lâu, quyết định báo luôn một triệu trước đó, gõ gõ hệ thống: “Tôi nhớ trước kia kế nghiệp con đường hiệu buôn cũng cần nộp thuế, là cậu chủ động làm. Những thứ này cũng có thể giúp nhỉ?”
Hệ thống: [Ừ.]
Vốn tưởng là chủ quán không để ý đến mấy chuyện nhỏ như này, thì ra cô đều biết.
Lộ Dao ra khỏi khu vui chơi, hệ thống đã trừ tiền thuế, thanh trạng thái cửa hàng trưởng đã đổi thành “5 triệu 150”.
“Sau này liên quan đến tài sản thu nhập, sau khi trừ hết thuế rồi mới báo cho tôi.” Lộ Dao nói.
Hệ thống: [Được.]
Tiền đã dư dả, Lộ Dao quyết định lên lịch trình cho tiệm đồ ăn nhanh vào ban đêm.
Cô nhắc chuyện này với nhân viên, phản ứng rất mãnh liệt, mọi người đều vô cùng hưng phấn.
Tạm thời chỉ mở một lầu, chủ yếu là bán đồ nướng, thời gian kinh doanh từ bảy giờ tối đến hai giờ sáng.
Vốn Lộ Dao tính tuyển thêm hai người mới, nhưng đám nhân viên tỏ vẻ buổi tối có thể đổi phiên ca.
Họ vốn không cần ngủ, buổi tuối luân phiên trực ca, cảm giác đi làm càng đầy đủ rồi.
Lộ Dao bị thuyết phục, bắt đầu chọn món mới, định giá, còn phải liên hệ lại bên cung cấp.
Nói xong với nhân viên, cô cũng thuận tiện hoàn thành ràng buộc linh hồn với Tiểu Gia.
-
Lộ Dao quay về tiệm nail, Tina và Eugenia đang tiếp khách, Clarissa và Hối Hối đang chào mời khách, lâu lây thì đến bên bàn làm việc quan sát học hỏi.
Hai tên rồng khổng lồ vẫn đang trốn trong góc lười biếng như cũ.
Edward nghe thấy cuối cùng Lộ Dao cũng quay về, lập tức dẫn cô đến phòng nghiên cứu.
Ambrose và cặp yêu tinh đều ở trong đó, trên bàn thí nghiệm bày ra đầy đủ các loại móng giả làm bằng nhựa, trong không trung còn có các loại ma pháp trận bay dạt, mấy người dường như đang gặp khó khăn.
Lộ Dao cầm móng tay lên xem: “Đây là móng làm cho Hối Hối à?”
Edward gật đầu, khẽ chau mày: “Chúng tôi đang thử cái mà cô nói, rất tiếc, dường như không có cách nào thực hiện.”
Ambrose hai tay ôm đầu, vô cùng chán nản: “Chúng tôi đã thử tất cả những tổ hợp ma pháp, đều thất bại hết rồi.”
Merlulu và Puxiu dựa vào một chiếc bát đồ ngọt bằng thủy tinh, bên miệng còn dính ít tép bưởi và vệt sữa.
Trước khi Lộ Dao đến tiệm đồ ăn nhanh, dùng sữa chua và hoa quả sắp hết hạn làm cho bọn họ một bát trái cây trộn lớn.
Hai người ăn cùng một bát, ăn hồi lâu mới hết.
Theo kích thước cơ thể của yêu tinh, hai bé nhỏ này thuộc loại vô cùng tham ăn rồi.
Lúc này cái bụng nhỏ nhô ra, không muốn động đậy.
Lộ Dao duỗi tay muốn quẹt miệng giúp họ, Puxiu tiến trước một bước ôm lấy đầu ngón tay cô, vui vẻ chà chà.
Merlulu yếu ớt né đi, lại không nhịn được mà chú ý.
Cô ấy tưởng rằng chà Puxiu xong sẽ còn qua chà cô, kết quả là Lộ Dao thu tay lại, cúi đầu nhìn thử nghiệm trận pháp bọn họ từng làm.
Một lúc sau, Lộ Dao xem toàn bộ phương án xong, chọc ống tay áo: “Nói chung là hiểu sơ sơ rồi, đợi tôi đến thử xem.”
Edward bước lên một bước, có hơi không thể tin được: “Chúng tôi thử hết mọi cách rồi, lẽ nào cô còn cách khác?”
Lộ Dao úp mở nói: “Ừ, đại loại thế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận