Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 114: Còn khuya tôi mới thích mấy thứ này! 2

Nguyên liệu dùng để nhuộm móng là một loại thực vật, tên là gỗ sương mù, có chứa chất độc mạnh. Khi lấy dùng cần phải vô cùng cẩn thận, vừa tốn thời gian vừa tốn sức, nhưng nhuộm không quá ba ngày đã bay màu.
Từ sau khi Lê Tu trở thành dược sĩ thì chưa nhuộm móng tay lại lần nào.
Bỗng nhiên cô ấy có một loại xúc động mãnh liệt, muốn trải nghiệm thử cái thứ gọi là làm nail này.
Ngoài việc cảm thấy ngại ngùng với sự nhiệt tình của chủ tiệm thì nguyên nhân lớn hơn là bị thu hút bởi những bộ nail quá xinh đẹp này, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến tâm trạng tốt đẹp.
Cô ấy tưởng tượng đến cảnh mình làm nail xong, quay về nghiên cứu thuốc mới, giống như vừa được thay bộ quần áo mới mà mình yêu thích vậy, trong lòng tràn đầy chờ mong.
Lê Tu ngẩng đầu nhìn sang Lộ Dao: "Chủ tiệm, tôi muốn làm nail."
Lộ Dao để sách xuống, thái độ dịu dàng: "Được, chị có thích kiểu nào không?"
Lê Tu chỉ vào một tấm hình: "Tôi thích kiểu này."
Lộ Dao gật đầu: "Kiểu móng má hồng, rất hợp với chị đấy."
"Má hồng?" Lê Tu khó hiểu.
Lộ Dao giải thích: "Kiểu dáng mà chị chọn, màu sắc được loang dần từ giữa móng ra xung quanh, từ đậm sang nhạt, giống như đôi má hồng của phụ nữ mỗi khi trang điểm vậy, thế nên có người đặt cho nó cái tên - nail má hồng."
Lê Tu cảm thấy thú vị: "Thì ra là thế, tôi muốn làm kiểu "nail má hồng" này."
Lộ Dao lấy hộp dụng cụ tới, đầu tiên là sửa móng giúp Lê Tu.
Lê Tu để ý tới cuốn sách ma pháp cô đặt bên cạnh: "Chủ tiệm đang tự học ma pháp sao?"
Trên Đại lục Alexandria có trường học ma pháp và học viện kỵ sĩ chuyên để bồi dưỡng những nhân tài đặc biệt, chỉ là vị trí của thị trấn Lục Bảo Thạch xa xôi, muốn tới thành phố Eunorton gần nhất cũng phải đi một ngày một đêm, nên ngày thường không thấy được học sinh nào của trường học ma pháp và học viện kỵ sĩ.
Trông Lộ Dao có vẻ trẻ tuổi nhưng chắc chắn đã vượt quá độ tuổi tuyển nhận học sinh của trường học ma pháp, mà cô lại đang xem sách ma pháp sơ cấp nên Lê Tu mới cảm thấy là cô đang tự học.
Nhưng mà sách vở là thứ vô cùng quý giá ở Đại lục Alexandria, sách ma pháp lại càng như thế. Cho dù là sách ma pháp sơ cấp nhất cũng có giá trị xa xỉ, Lê Tu càng tò mò hơn về thân phận của Lộ Dao.
Lộ Dao đã mài móng cho Lê Tu xong, chọn loại sơn móng cần dùng từ trong ngăn kéo, vừa gật đầu vừa nói: "Rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì xem chơi thôi."
Lê Tu nghe cô nói như thế thì lại thấy yên tâm.
Dưới góc nhìn của cô ấy, thì chủ tiệm đã qua thời điểm tốt nhất để học ma pháp rồi, hơn nữa còn tự học, nếu ôm chờ mong quá nhiều vào chuyện học tập ma pháp thì chắc chắn kết quả sẽ không được như ý.
Nếu xem chơi như muốn mở mang hiểu biết thì không cần băn khoăn nhiều như thế.
Lộ Dao không biết suy nghĩ trong lòng Lê Tu, tập trung bắt đầu làm việc.
So với một số kiểu dáng nail phức tạp khác, thì nail má hồng xem như kiểu khá đơn giản, chỉ là nó cũng có chỗ khó riêng - nếu không làm loang màu chắc tay thì sẽ trông mất tự nhiên, thô và quê mùa, hoàn toàn mất đi cảm giác đáng yêu nhẹ nhàng uyển chuyển.
Lộ Dao đã làm rất nhiều bộ nail, nên làm nail má hồng này thuận buồm xuôi gió.
Màu hồng phấn được sơn loang ra giống như tấm voan trong gió trông rất tự nhiên, màu nhạt dần đi, đến viền móng chỉ còn màu cam sữa nhàn nhạt, vừa ngọt ngào vừa đáng yêu.
Nhưng mà Lộ Dao nhìn một lúc lại thấy có hơi đơn điệu, lại thêm vào một ít chi tiết, vẽ xen kẽ màu trắng và màu xanh sương mù kiểu Pháp ở phần viền móng.
Đôi mắt Lê Tu hơi mở to, lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Ngay từ đầu cô ấy đã cảm thấy sơn màu nude đủ đẹp rồi, nhưng chủ tiệm lại xin ý kiến cô ấy, muốn tăng thêm vài chi tiết.
Cô ấy ngại từ chối, nhưng thật ra trong lòng lại hơi lo lắng, sợ chủ tiệm sẽ nhân cơ hội này tăng thêm tiền.
Trên bảng vẽ kiểu dáng đều có yết giá, loại dịch vụ chăm sóc móng rẻ nhất là tám mươi tám đồng xu đồng, giá của kiểu nail má hồng mà cô ấy chọn có giá một trăm tám mươi tám đồng xu đồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận