Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 158: Vảy này thần kỳ vậy sao? 2

Hai người vừa mới đi tới cửa, móng giả trên tay Harold cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà "ầm" một tiếng bể thành bột phấn. Bụi bặm trắng mịn bay đầy phòng.
Lộ Dao bảo Ti Kim giơ điện thoại di động lên quay lại quá trình, còn mình thì ôm máy tính xách tay đứng bên cạnh, thuận miệng hỏi: "Đến cỡ này thì anh cần dùng mấy phần ma lực?"
Vẻ mặt Harold rất thoải mái: "Chừng ba mươi phần trăm. Bộ móng giả nhỏ này còn bền chắc hơn dự đoán của tôi. Rốt cuộc cô muốn làm gì vậy?"
Dưới tình huống bình thường thì chắc chắn một bộ móng mỏng manh không thể nào chịu đựng được ba mươi phần trăm ma lực của cự long. Nhất định là vì những ma pháp trận mà cô đã vẽ lên móng kia.
Lộ Dao không đáp lời mà chỉ tập trung viết viết vẽ vẽ vào máy tính xách tay.
Cô đang nhanh chóng điều chỉnh kết cấu của ma pháp trận, ghi chép lại những chỗ cần sửa chữa.
Mộc Tâm và Anna vừa lúc nhìn thấy một màn cuối cùng này.
Mộc Tâm đi vào phòng trước một bước thấy được bộ móng giả gắn trên đầu ngón tay Harold trước khi nó tan tành. Lúc này lại nhìn thấy trạng thái của phòng nghiên cứu và mấy câu đối thoại ngắn gọn kia, cô ấy láng máng có một suy đoán trong lòng, cũng không còn lo lắng nữa.
Cô ấy giơ tay lên gõ cửa, thu hút sự chú ý của mấy người trong phòng rồi mới đi vào: "Bà chủ, cô đang nghiên cứu móng tay phù hợp với ma vật lúc biến hình sao?"
Đôi mắt xanh biếc của Mộc Tâm sáng bừng lên, còn hưng phấn tò mò hơn cả lần đầu tiên biết đến việc làm móng nữa.
Anna nhìn thẳng lên móng vuốt khác thường của Harold, không thể nào che giấu nổi sự kinh hoàng trong lòng, phải lùi về phía sau một bước.
Cuối cùng Lộ Dao cũng đặt mấy thứ dùng để ghi chép xuống rồi ngẩng đầu nhìn Mộc Tâm và Anna, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên: "Sao hai người lại tới đây?"
Vẻ mặt Mộc Tâm khôi phục vẻ nghiêm túc: "Hôm nay là ngày hẹn trước của tôi, bà chủ quên rồi à?"
Lộ Dao gật đầu: "Tôi không quên. Đồ đã để bên ngoài rồi, sẽ đưa cho cô ngay."
Mộc Tâm đứng tại chỗ không nhúc nhích: "Không cần vội. Nghiên cứu của bà chủ có thành công không?"
Nếu đã nghiên cứu ra móng tay có thể biến hình thì cô ấy muốn đổi ngay một bộ.
Vì bảo vệ móng tay nên cô ấy không thể hoá được thành hình rồng. Quả thật là khá bất tiện.
Lộ Dao trầm ngâm trong chốc lát. Cô không có ý định che giấu mà chỉ bảo thủ nói: "Sắp hoàn thiện rồi. Tôi cần điều chỉnh lại một chút nữa."
Hiệu quả thí nghiệm bước đầu vượt qua mong đợi của cô. Đợi đến khi điều chỉnh xong ma pháp trận, bước tiếp theo là có thể vận dụng trên móng thật rồi.
Mộc Tâm nghe vậy thì không khỏi mong đợi: "Bao giờ thành công cô làm ơn báo cho tôi một tiếng nhé."
Lộ Dao gãi đầu: "Báo kiểu gì bây giờ?"
Mộc Tâm lấy một quyển trục truyền tin trong túi xách ra, lúc sắp đưa cho Lộ Dao thì lại rụt về, móc một mảnh vảy xanh biếc ra: "Quyển trục truyền tin quá chậm, tôi không đợi kịp. Đến lúc đó cô cứ sờ ba cái lên cái vảy này là tôi biết liền."
Biểu cảm Lộ Dao hơi vi diệu. Cái vảy này thật sự thần kỳ vậy sao?
Tại sao sờ một cái cô ấy lại biết được?
Mặt Mộc Tâm cực kỳ thản nhiên.
"... Được." Lộ Dao vẫn nhận lấy.
Harold dùng một tay kéo cổ áo sau của Anna rồi đẩy cô ấy tới: "Còn cái người Nhân tộc này thì sao?"
Người này đã nhìn thấy móng vuốt của hắn rồi. Trước kia Harold rất ít khi tiếp xúc với con người nhưng cũng biết không phải ai cũng giống Lộ Dao.
Anna nhìn thấy móng vuốt của Harold thì láng máng đoán ra được gì đó.
Mấy ngày nay ở trấn trên, cô ấy cũng đã nghe được tin đồn bà chủ tiệm làm nail có liên quan đến Long tộc. Vốn dĩ cô ấy cũng không để chuyện này trong lòng.
Ai mà ngờ trong tiệm này lại có rồng thật, còn không chỉ một con nữa chứ. Đáng sợ quá.
Trong lòng Anna biết rõ mình không thể nào chạy thoát từ tay cự long được nên đã ngước mắt lên nhìn Lộ Dao.
Bà chủ là đường sống duy nhất của cô ấy.
Mộc Tâm chuẩn bị đi, sợ Lộ Dao không biết xử lý thế nào nên có lòng đề nghị: "Tôi có một loại dược phẩm, chỉ cần cho cô ấy uống một giọt là có thể xóa hết trí nhớ ngày hôm nay."
Lộ Dao nhìn về phía Anna, do dự mấy giây rồi quả quyết nói: "Thôi cứ xử lý vậy đi."
Anna: "..."
Lộ Dao không lo ma pháp làm móng bị Anna nhìn thấy. Bởi vì một khi nghiên cứu thành công rồi cô cũng sẽ chủ động phổ biến rộng rãi thôi.
Nhưng rõ ràng là Long tộc rất kiêng dè Anna. Việc xoá trí nhớ sẽ không đe dọa đến an toàn của Anna, tiện thể còn có thể giải quyết tai họa ngầm của Long tộc nữa nên cô không có lý do gì để phản đối.
Anna không muốn mất trí nhớ nên lấy hết can đảm lên tiếng: "Bà chủ, tôi có lời muốn nói."
Mặc dù xung quanh toàn là rồng nhưng bằng trực giác hơn người, Anna vẫn phân biệt được Lộ Dao mới là người quyết định ở nơi này.
Cô ấy nhìn về phía Lộ Dao rồi nói với vẻ kiên định: "Tôi sẽ có ích với bà chủ."
Lộ Dao: "?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận