Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 67: Thăng cấp tầng mới và quyết định của đoàn tàu trưởng 3

Dưới đáy chén còn được rải một lớp giá đỗ đã được chần nước sôi, vị giòn giòn mọng nước, vừa gia tăng hương vị lại vừa giải ngấy.
Cao Dương ăn hết tất cả những món đã gọi như đang mở chiếc hộp bí mật, cuối cùng ngồi dựa vào ghế sờ bụng đầy thỏa mãn.
Hóa ra đây là cửa hàng đồ ăn nhanh, khó trách lại có nhiều người tới như thế.
Bỗng nhiên, có người túm tụm lại đi từ trên lầu xuống, trong tay còn cầm theo hộp cơm mà anh ta chưa từng thấy.
Cao Dương không hỏi mà lập tức đứng dậy đi lên lầu.
Hóa ra tầng trên cũng mở cửa bán, mà còn bán món không giống ở tầng một nữa chứ.
Kết cấu ở lầu hai giống như đúc dưới lầu một, có một gian bếp mở trong suốt, năm cái bàn sát cửa sổ, đương nhiên là phong cảnh nhìn thấy từ cửa sổ cũng giống nhau.
Trong phòng bếp có thêm một lò nướng lớn, tủ đông và một ít bộ đồ ăn bằng gốm sứ tinh xảo xinh đẹp.
Quầy bar và tủ giữ tươi được chuyển lên từ lầu một cũng nằm ở vị trí cũ, chỉ là mở rộng hơn trước kia một chút, có thể bày được nhiều hộp nguyên liệu dụng cụ hơn.
Lầu hai hoàn toàn đổi thành quán cà phê, cung cấp cà phê, trà và bánh ngọt, Kỳ Sâm phụ trách khách hàng ở lầu hai.
Cao Dương gọi một ly cà phê đá kiểu Mỹ, một phần bánh quy bơ, ngồi ghép cùng bàn với một bệnh nhân chứng mất hồn, cuối cùng cũng được ngồi ở vị trí gần cửa sổ.
Hóa ra những bệnh nhân bệnh mất hồn được vào trước đều dùng cơm ở lầu hai.
Cao Dương phát hiện họ hoàn toàn khác lúc gặp được ở trên tàu điện ngầm, biểu cảm sinh động hơn, ánh mắt linh hoạt, cảm giác chết chóc bao phủ trên người cũng hoàn toàn biến mất.
Điều dưỡng viên từng nói chuyện với anh ta nhận ra anh ta, chủ động chào hỏi: "Anh đến quán ăn cơm à?"
Cao Dương gật đầu: "Ừ, ăn mì với món ăn vặt, ngon tuyệt vời. Cô nói không sai, mấy món ăn vặt của quán này đúng là vô cùng tuyệt."
Ngón tay của điều dưỡng viên chậm rãi vuốt ve hoa văn bên ngoài ly pha lê, bên môi nhếch lên tạo thành nụ cười: "Có thể tìm được cửa hàng đồ ăn nhanh đúng là chuyện quá tốt! Viện trưởng của chúng tôi nói không bao lâu nữa, viện điều dưỡng không cần mở tiếp, chúng ta đã đạt được cuộc sống bất tử thật sự."
Cao Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng cũng thấy cảnh sắc ngoài kia.
Quả nhiên bên bờ sông là cây hoa, thoạt nhìn không bao lâu nữa nở rộ sum suê, đến lúc đó những cánh hoa ấy sẽ bay xuống nước sông theo cơn gió, rồi bị dòng nước đưa đến nơi xa.
Ngón tay của anh ta gõ nhẹ mép ly, trong giọng nói mang theo sự sung sướng: "Nhờ có cửa hàng này mà bất tử mới có ý nghĩa. Nơi này là điểm cuối tuyệt vời nhất."
-
Lộ Dao ở trong phòng bếp lầu một để kiểm hàng, đầu bếp Toàn Thắng Cử mới tới rất giỏi, cũng rất có trách nhiệm, bây giờ dưới bếp không cần cô quá nhọc lòng nữa.
Bây giờ phần lớn thời gian của cô dùng để nghiên cứu sản phẩm mới, sắp xếp hàng hóa, đồng thời nhìn chằm chằm vào tiến độ nhiệm vụ.
Tiểu Gia từ ngoài bước vào, kêu: "Chủ quán, có vị khách muốn gặp cô."
Lộ Dao buông hóa đơn trên tay xuống, cởi tạp dề ra, rửa sạch tay rồi mới ra ngoài.
Cao Dương xoay người, cô gái trước mặt tóc đen da trắng như tuyết, diện mạo xinh đẹp nhưng lại quá trẻ tuổi, có hơi khác với tưởng tượng của anh ta.
Lộ Dao đứng lại, ngửa đầu nhìn sang: "Chào anh, xin hỏi có chuyện gì không?"
Cao Dương tỉnh lại, đôi tay rũ bên người hơi căng thẳng hết nắm rồi thả: "Chào cô, tôi tên là Cao Dương, hoặc cô cũng có thể gọi tôi là đoàn tàu trưởng."
Lộ Dao biết được anh ta chính là người dùng ảo thuật để nặn ra đoàn tàu, cũng xây dựng tất cả những tuyến tàu điện ngầm ở thế giới này thì trong mắt đầy giật mình.
Đúng là đoàn tàu trưởng danh xứng với thực!
Nhưng cô vẫn không biết vì sao anh ta lại tới gặp mình, chẳng lẽ là không hài lòng với thức ăn trong quán nên muốn tìm cô để khiếu nại sao?
Cao Dương sắp xếp suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Là thế này, tôi rất biết ơn vì cô đã mở cửa hàng đồ ăn nhanh này ở đây, thức ăn rất ngon, cảnh đẹp say lòng người. Nó là điểm kết thúc mà tôi đã tìm rất lâu rất lâu rồi. Để bày tỏ lòng biết ơn, tôi muốn quay một đoạn quảng cáo về cửa hàng đồ ăn nhanh, sau đó chiếu trên tất cả những đoàn tàu của mình."
Lộ Dao: !!!
Không phải là loại video quảng cáo không biết phải tốn bao nhiêu tiền mới có thể chiếu một khoảng thời gian ở tàu điện ngầm trong thế giới hiện thực đấy chứ?
Cao Dương gật đầu: "Đúng vậy, chính là loại quảng cáo đó. Sau khi quay xong, tôi bằng lòng chiếu nó miễn phí ở tất cả những tuyến tàu điện ngầm khắp mười ba khu này. Cả khu vực chưa mở khu vui chơi và khu phát sóng trực tiếp cũng sẽ thấy được quán nhỏ của cô trên tàu điện ngầm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận