Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 218: Tôi có thể “ôm” em không? 1

Nhân lúc Hối Hối đang mài móng cho Edward, Lộ Dao đưa chiếc ipad và yêu cầu người cha từ ái này chọn phong cách của kiểu móng.
Edward vẫn còn kinh ngạc về khả năng của Hối Hối, móng vuốt của ma cà rồng có thể co rút tùy ý, để thuận tiện cho Hối Hối mài móng vuốt, anh ấy còn cố tình để lộ cả phần nhọn đầu móng.
Bàn tay của anh ấy xanh xao hơn người thường, xương ngón tay thon dài, mép ngón tay tròn trịa, đầu ngón tay sắc bén.
Cho dù ngay cả khi không làm móng tay, nó trông cũng đủ đẹp mát lòng người rồi.
Edward đẩy ipad ra, hơi hếch cằm lên, kiêu ngạo nói: "Tạm thời cha sẽ không chọn đâu, Tiểu Minh nhất định sẽ làm cho cha một bộ móng tay thật là đẹp."
Hối Hối cũng rất hăng hái, cậu ấy mài móng tay cho Edward vài lần, từ trong ngăn kéo lấy ra một hàng móng tay màu sẫm.
Lộ Dao đứng bên cạnh quan sát, có lẽ Hối Hối rất hiểu sở thích của Edward, mài xong móng, sơn lớp bảo vệ móng tay, chiếu đèn xong gần như không cần suy nghĩ gì mà bắt đầu làm việc.
Hai người học việc mới, Ambrose và Clarissa cũng đứng sang một bên học tập.
Hối Hối thoa hai lớp mỏng màu đen trước tiên, sau đó tán nhẹ ra bằng cọ, đắp thêm từng lớp một để tạo lớp nền trong suốt với kết cấu phong phú.
Sau đó đổi sang cọ nhỏ, vẽ hình chữ thập lên móng tay, quét bột gương ma pháp màu bạc lên sau khi quét sạch phần bột còn sót lại sẽ có kiểu móng có tông màu đậm phong cách nghệ thuật cổ điển.
Thế này còn chưa đủ, Hối Hối còn quệt sơn móng tay mắt mèo bạc lên đầu ngón tay của Edward, dùng nam châm hút ra một hình trăng lưỡi liềm cong cong màu bạc.
Làm xong bốn ngón tay, Hối Hối lấy ra một lọ sơn móng tay màu xanh lục và một lọ sơn móng tay màu lam nhạt, đẩy tới trước mặt Lộ Dao: "Chít chít."
Lộ Dao nghe Hối Hối rừ rừ nói một lúc, rồi ngồi xuống trước mặt Edward, cầm cọ bắt đầu pha màu.
Hối Hối muốn một mặt móng hoa văn, nhưng cậu ấy vẫn chưa học tốt, làm không ra kiểu mình muốn nên nhờ bà chủ giúp đỡ.
Lộ Dao pha sơn móng tay xong, nắm lấy ngón tay của Edward và bắt đầu làm việc.
Edward có chút chống cự với việc bị Nhân tộc đụng vào, lúc Lộ Dao vươn tay, anh ấy đã cau mày rút tay về.
Hối Hối “chít” một tiếng, anh ấy mới miễn cưỡng dừng động tác.
Bàn tay của Huyết tộc trắng bệch, giống như tượng thạch cao trong xưởng vẽ, chạm vào càng lạnh hơn.
Hối Hối cố ý để ngón áp út không sơn màu nền, Lộ Dao lấy sơn móng tay màu trắng quét thêm vài tầng thật mỏng, tô một màu nền trắng tinh, sau đó đổi sang cọ mềm mảnh, bắt đầu phác hoạ.
Edward chăm chăm nhìn Lộ Dao, giữa lông mày còn mang theo chút ghét bỏ.
Anh ấy thực sự rất không an tâm về tên nhân tộc này.
Đầu tiên, Lộ Dao nhúng một ít sơn móng tay màu xanh nhạt và chấm lên bề mặt móng.
Ngay khi cọ vừa được đặt xuống, Edward đã không kiên nhẫn mà "chậc" lên một tiếng.
Anh ấy không thích loại màu sắc tươi sáng nhạt nhạt này.
Lộ Dao tăng tốc, hai ba nét bút đã vẽ ra hình dáng của con Slime màu xanh lam, vẻ mặt Edward cứng lại.
Theo nét bút qua lại, trên bề mặt móng tay xuất hiện một hình minh họa nhỏ "Slime nhắm mắt, dựa vào một con dơi mắt xanh đen", Edward dần mất đi khả năng quản lý biểu cảm của mình.
Phác hoạ mà Hối Hối muốn quả thật là một cuộc khảo nghiệm tay nghề. Chủ yếu là do cách phối màu và kiểu dáng hoàn toàn khác với bốn ngón còn lại, nếu xử lý không khéo sẽ rất rời rạc.
Lộ Dao vẽ khá có góc cạnh nhưng lại vô cùng dễ thương, giống như tranh minh họa trong truyện cổ tích vậy, không hề có cảm giác máy móc cứng ngắc.
Hối Hối nằm dài trên bàn, nhìn chằm chằm hình vẽ hồi lâu, hài lòng gật đầu.
Xoay người, cậu ấy kéo lấy bàn tay còn lại, nắm ngón trỏ của Edward đưa lên, để Lộ Dao vẽ một bức khác.
Edward mím môi, ánh mắt lơ đễnh, hai tay cũng không có né tránh nữa.
Nhân tộc này biết vẽ tranh, cũng gọi là có ích một chút.
Lần này cô vẽ một cảnh khác, sơn một nửa màu đen ở đầu móng và màu trắng ở phần dưới, dùng băng keo để ngăn cách màu. Sau đó dùng cọ mềm mịn nhúng một chút sơn móng tay màu đỏ sẫm, vẽ ra khung cửa sổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận