Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 618: Lộ Dao lắm tiền nhiều của 4

Lộ Dao lắm tiền nhiều của 4
Triệu Quảng Hồng, con trai của Ngô đại thẩm đi tới hỏi: "Bánh Trung thu gì?"
Hắn quanh năm làm ăn bên ngoài, nghe nương và tức phụ nói chuyện nên muốn vào thăm dò.
Sau khi nhìn thấy năm hộp bánh Trung thu hoàn toàn khác nhau, Triệu Quảng Hồng không khỏi lộ ra một chút kinh ngạc: "Bánh Trung thu mới này là của cửa hàng bánh ngọt nào ở thành Lương Kinh à? Giá cả thế nào?"
Ngô đại thẩm nói: "Đừng nói lung tung, người đã tặng món quà Trung thu này không thể mua ở bên ngoài. Con nếm thử một chút đi, hôm qua nương ở trong cửa hàng ăn một chút, mùi vị rất ngon."
Ba người lớn và một đứa bé mỗi người chọn một trong năm hộp bánh Trung thu lấy ra ăn.
Ngô đại thẩm khấm khá hơn chút, hôm qua coi như đã thấy sự đời.
Triệu Quảng Hồng và Triệu phu nhân nếm thử mà ngạc nhiên, đặc biệt là Triệu Quảng Hồng, hắn nhìn chằm chằm vào những chiếc bánh Trung thu còn lại với vẻ mặt nặng nề.
Ngô thị bối rối: “Con trai sao thế, bánh Trung thu không hợp khẩu vị của con à?”
Triệu Quảng Hồng che mặt: "Con hối hận vì đã không về sớm hơn. Nếu con biết ở thành Lương Kinh có những đồ tốt như vậy, con đã chuyển một ít đến nơi khác, nhất định có thể kiếm được một khoản lớn. Nương, mau kể cho con nghe về rạp chiếu phim kia đi.”
Chu Châu trở về nhà, ném năm hộp bánh Trung thu lên bàn, chống nạnh tỏ vẻ tự hào: “Những hộp bánh Trung thu mấy chục lượng mà có tiền khó mua được ở bên ngoài, bà chủ của chúng con lại trực tiếp đưa cho mỗi người một hộp lớn."
Bà Chu và ông Chu hé môi cười, biết nha đầu kia lại đang giễu cợt chuyện lúc trước bọn họ không cho nàng ta đi làm ở rạp chiếu phim.
Bây giờ có người bên ngoài nói Chu Châu không nên đi làm ở rạp chiếu phim, bà Chu cũng không để ý lắm.
Gia đình bình thường như bọn họ không để ý nhiều như vậy.
Những điểm tốt của rạp chiếu phim, người sáng suốt đều nhìn thấy được. Cả nhà ngồi dưới sân, chia bánh Trung thu ăn vui vẻ, mừng như tiên.
Ông Lưu về đến nhà, cậu con trai câm vẫn chưa về, bà lão đang đứng bên bếp hấp bánh xèo.
Ông Lưu cẩn thận đặt hộp thức ăn lên bàn, đi tới giúp nhóm lửa, khàn giọng nói: “Bà chủ tặng bánh Trung thu, chờ Khánh Nhi về rồi chúng ta cùng ăn.”
Bà lão hỏi: "Bánh Trung thu gì vậy?
Ông Lưu chỉ lên bàn, khuôn mặt đầy nếp nhăn cười nói: "Bà xem một chút đi, là đồ ngon đó. Có đồ ăn ngon, chắc chắn Khánh Nhi sẽ thích."
Đến tối Lưu Khánh trở về, mồ hôi nhễ nhại, đứng bên giếng múc nước lạnh, dội lên người.
Hắn quay vào nhà thay quần áo, trực tiếp đi đến bên bếp lửa, nhìn thấy hộp đồ ăn bằng gỗ lim trên bàn. Ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng đáng tiếc hắn không nói được.
Cả nhà ăn bánh bột lọc, uống trà đặc, không khỏi liếc nhìn hộp thức ăn.
Trong căn nhà dột nát cuối một con phố khác, lại có một cảnh vui khác.
Bọn trẻ ngồi thành hàng, nhìn Cẩu Tử ca chia bánh Trung thu một cách ngoan ngoãn và háo hức.
Đối với bọn trẻ, Tết Trung thu những năm trước còn khó khăn hơn ngày thường.
Chúng không có người thân, cũng không có nhà cửa.
Ngày sum họp với người thân, chúng vẫn đi xin ăn ngoài đường.
Nhưng năm nay thì khác, chúng có nhà để ở, có quần áo để mặc, không cần lo no đói mỗi ngày, hơn nữa còn được ăn những chiếc bánh Trung thu ngon nhất thành Lương Kinh.
-
Khi trăng lên cao, yến tiệc trong cung cuối cùng cũng tan.
Vũ Đế và Hoàng Hậu cùng rời đi, sau đó tách ra ở Ngự hoa viên.
Hoàng Hậu về Phượng Tây cung, còn Vũ Đế đến Cần Chính điện xem tấu chương.
Vũ Đế bước vào Cần Chính điện, ông nhìn thấy một chiếc hộp kỳ lạ phía sau bức bình phong: "Đó là gì vậy?"
Tiểu thái giám đáp: "Hồi bẩm bệ hạ, là lễ vật Trung thu của công chúa Đức Nghi tặng."
Vũ Đế có hứng thú nói: "Mở ra xem một chút."
Mấy tiểu thái giám tiến lên mở hộp, ước chừng nửa chén trà mới lấy ra được, nhìn thấy bảo thạch trân châu bao phủ trong lồng, hai mắt trừng lớn, thiếu chút nữa đã phạm sai lầm.
Đại tổng quản nhìn mà khó chịu, tự mình tiến lên lấy cái hộp ra: "Bệ hạ, hình như là bánh Trung thu."
Biểu cảm Vũ Đế không rõ ràng, nhìn một hồi: "Mang đến để ta nếm thử đi."
Tần Minh Đức hơi sửng sốt, sai tiểu thái giám đi lấy bát đĩa và thìa bạc.
Bệ hạ bình thường ăn uống rất cẩn thận, đột nhiên muốn ăn thứ đồ ăn không rõ gửi đến từ bên ngoài này, cho nên đại tổng quản phải thử độc.
Chỉ là ông ấy vừa lén dùng bữa, hiếm khi có dịp được ăn Tết nên ông ấy đã ăn toàn những món ngon.
Lúc này nhìn thấy chiếc bánh Trung thu, bụng ông ấy trướng lên, khó chịu.
Đại tổng quản dùng thìa bạc múc một miếng bánh Trung thu nhỏ, nhắm mắt đưa vào trong miệng, nhấm nháp sau đó mở mắt ra: "Hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận