Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 226: “Được rồi, đừng khóc.” 1

Tứ chi của cự long màu đen nằm xuống đất, ngồi xổm như động vật họ mèo, trên người phủ đầy vảy đen kịt. Trên đầu có một cặp sừng nhọn màu đen hình ngọn lửa, kéo dài về phía sau. Trên lưng có một đôi cánh màu đen vù vù quạt, con ngươi màu lam của rồng dựng thẳng lên, trong con ngươi giống như ẩn giấu một vũ trụ, sâu xa mà hữu thần.
Bé rồng đen tự tại mà vẫy đuôi, trong thoáng chốc cả hang núi đều bị lay động.
Lộ Dao ngửa đầu, rất lâu không nói nên lời.
"Lộ Dao." Bé rồng đen nhìn Lộ Dao ngây dại, chậm rãi cúi đầu xuống, rất nhẹ nhàng mà chạm vào người cô một cái.
Cho dù hắn đã cố gắng khống chế sức lực nhưng lần này Lộ Dao vẫn bị đủn ngã xuống đất.
Harold chậm rãi dời tầm mắt, che giấu sự chột dạ.
Tay Lộ Dao chống mặt đất, thân thể ngửa ra sau, ngồi trên mặt đất đầy đá thô, dường như không có cảm giác bị đau nữa mà vẫn còn duy trì vẻ mặt vừa rồi, con ngươi cũng không đảo chút nào.
Sự bất an được cất giấu trong lòng Harold, dần dần lan rộng.
Có phải cô ấy bị giật mình hay không?
Cô ấy cảm thấy hình rồng không đẹp sao?
Hay là cô ấy không thích rồng đen?
Con người sùng bái Long tộc, cũng không phải là thích rồng.
Nói cho cùng, phần lớn là sự sùng bái đơn thuần về sức mạnh.
Có lẽ hắn không nên mạo hiểm.
Ở trước mặt một con người, biến thành cự long. Còn hy vọng sẽ nhận được một phản ứng khác với mọi người.
Harold chậm rãi cúi đầu xuống, nằm sấp trên mặt đất, móng vuốt trước nâng lên, che mắt lại.
Thân hình cự long khổng lồ, tiến lại gần nằm sấp trước mắt Lộ Dao.
Lộ Dao đã xem qua đại đa số hình thái long tộc trong sổ tay, bao gồm cả rồng đen.
Cô biết Harold là một con rồng đen nhỏ, nhưng cảm giác nhìn vào hình minh họa trong sổ tay và hình ảnh thực tế lại hoàn toàn khác nhau.
Cự long chân chính còn lớn hơn rất nhiều so với trên hình ảnh trong cuốn sổ tay, thế nhưng cả hai đều giống như một tòa núi nhỏ nằm ngang trước mắt cô, vảy trên người lóe lên những ánh sáng rực rỡ chói mắt, hơi động một chút là làm lay động cả hàng động.
Lần đầu tiên nhìn thấy thật sự là không tự giác sinh lòng kính sợ, nhưng bộ dạng đang che mắt nằm sấp trên mặt đất của bé rồng đen này, thật sự là có hơi đáng yêu.
Cô không nhịn được giơ tay lên sờ cằm hắn.
Trên người rồng, ngoại trừ mắt và các đầu móng vuốt thì hầu như toàn bộ đều được bao bọc bởi lớp vảy cứng rắn, sờ lên bóng loáng lạnh lẽo, lại cứng rắn.
Harold cảm thấy cằm hơi ngứa, buông móng vuốt xuống, mắt rồng to tròn mở ra, chớp chớp, chỉ sợ há miệng một cái là thổi cô đi luôn, dùng âm thanh trong lòng nói chuyện với cô: "Lộ Dao, cô có sợ không?”
Đột nhiên trong đầu xuất hiện một giọng nói, Lộ Dao hoảng sợ, phản ứng lại thì ra là Harold, chậm rãi thở ra một hơi, đứng lên từ trên mặt đất, lại không nhịn được đi tới sờ móng vuốt của bé rồng đen.
Sau khi hắn biến trở lại hình thái cự long chân chính, móng vuốt cũng theo đó mà trở nên lớn hơn, sau khi các lớp móng tay bị vỡ vụn thì lại được dán vào đầu móng vuốt một lần nữa.
Hóa ra những viên đá quý như những viên đậu đỏ cũng đều lớn lên, giống như một ngọn núi đá quý chất đống trên đầu móng vuốt của hắn, trình độ châu quang bảo khí hoàn toàn không thua kém gì Ambrose.
Lộ Dao nằm sấp trên đầu móng tay của Harold, cọ cọ: "Tôi không biết anh lại lớn như vậy. Nhưng mà cự long đều lớn như vậy sao?”
Nói xong cô đứng thẳng, lùi về phía sau vài bước, có ý định đo lường vóc dáng của bé rồng đen, sau khi phát hiện khó có thể đánh giá cô liền quyết đoán buông tha, gật đầu nói: "Uy vũ cao to, các lớp vảy lấp lánh. Anh rất đẹp, Harold.”
Bé rồng đen đứng thẳng người lên một lần nữa, tâm trạng nặng nề vừa rồi bị hắn ném ra phía sau, cái đuôi dựng thẳng, nhẹ nhàng lắc lư.
Đầu đuôi đen nhánh "bốp bốp" khẽ ngã trên mặt đất, chấn động bụi bặm, khiến cho Lộ Dao kinh hãi lùi về phía sau một bước.
Harold cảm thấy bộ dạng kinh ngạc của Lộ Dao có hơi ngu xuẩn, nhưng trái tim lại ấm áp, giống như ngâm mình trong suối nước nóng, ngay lập tức đắc ý nói: "Tôi còn có thể lớn hơn được nữa.”
Lộ Dao nhớ tới hình người Harold, hắn vẫn còn là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, có lẽ đó cũng cho thấy số tuổi rồng của hắn.
Dựa theo tuổi thọ của Long tộc tính toán, rất có thể hắn vẫn là một con rồng con vị thành niên, quả thật còn có thể lớn lên.
Cô gật đầu, lấy điện thoại di động từ trong túi ra: "Tôi chụp ảnh cho anh, chờ sau này anh lớn lên mới được xem.”
Bé rồng đen chưa từng chụp ảnh toàn thân, nhưng lúc ở trong cửa hàng một mình chụp móng tay, cũng thường xuyên nhìn thấy Lộ Dao cầm máy tính bảng và điện thoại di động chụp móng tay.
Nghe cô nói muốn chụp ảnh hắn, đôi mắt sáng rực lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận