Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 833: May mà em đã đến đây 6

May mà em đã đến đây 6
Ba giờ chiều, chuyến tàu đến thành phố Cây Quýt.
Có ký ức của Hồ Tiêu chỉ dẫn, Lộ Dao không cần tốn nhiều công sức đã tìm được tiểu khu Cây Quất năm đó.
Cô đi dạo xung quanh tiểu khu, lại tìm được tòa nhà mà Hồ Tiêu từng sống, còn đến trường tiểu học Cây Quất một chuyến.
Một giờ rưỡi sáng, Lộ Dao đi ra từ nhà ga, hít mạnh một hơi khí lạnh, lấy lại tinh thần, bắt xe trở về cửa hàng.
---
Trung tâm bổ túc trẻ em, phòng nghỉ.
Lộ Dao nằm trên sô-pha, trên người đắp một tấm chăn, lông mày hơi nhíu lại, cảm giác ngực vừa nặng vừa nóng.
Nhưng cô buồn ngủ không chịu được, hơi dùng sức trở mình, chỉ một lúc sau liền cảm giác hô hấp khó khăn, bây giờ hai má nóng bừng.
Lộ Dao đưa tay sờ mặt, sờ được một nắm lông nhung mềm mại, sau đó cảm giác trên mặt có chút ẩm ướt, còn hơi đau nhói, mạnh mẽ mở mắt ra, lẩm bẩm nói: “Nhị Tâm, xê ra chỗ khác, chị sắp không thở được rồi.”
Bà chủ không cho liếm.
Nhị Tâm trừng đôi mắt tròn xoe, nhìn chằm chằm cô một cách đầy nghi ngờ một lúc lâu, đầu uốn éo, thở phì phò rồi chui vào trong lòng bà chủ, nằm sấp bất động.
Lộ Dao kéo chăn xuống, ôm mèo mập nhắm mắt lại.
Nửa đêm, tuyết rơi dày đặc trên phố mua sắm.
Những bông tuyết mềm mại như lông ngỗng bay lả tả, phủ một lớp trắng xóa lên những ngọn núi xanh ngắt im lìm, nước sông vẫn lẳng lặng chảy xuôi như trước, những cành cây khô trên bờ đê kết thành một chồng nhũ băng.
Lộ Dao thức dậy vào buổi sáng, vội vàng chạy về tiệm nail thay áo lông, lúc đi ra thì gặp Cơ Phi Mệnh, hai người đứng dưới mái hiên một lúc.
Trên đường cái ở giữa phố mua sắm có những miếng băng mỏng ngưng tụ, những ngọn cỏ khô vàng ven đường bị uốn cong, có một lớp tuyết mỏng treo trên ngọn của những chiếc lá.
Lộ Dao đưa tay lên thở ra một hơi, giậm chân một cái, không nhịn được ngồi xổm xuống chọc nhẹ những bông tuyết trên cỏ dại, bông tuyết lạnh lẽo, hấp thụ nhiệt độ của cơ thể, liền hóa thành nước đá.
Ánh mắt cô sáng ngời: “Thành phố Dao Quang hiếm khi có tuyết rơi, đêm nay tuyết lại rơi đột ngột như vậy.”
Cơ Phi Mệnh ngẩng đầu nhìn trời, mây đen bao phủ phía trên, cau mày: “Thật sự có hơi bất thường.”
---
Chân núi Thiên Môn.
Người trẻ đứng dưới tàng cây phủ đầy sương mù, nhìn lại đỉnh núi.
Chỉ trong chốc lát, những dấu chân sâu đến đầu gối đã bị tuyết lớn phủ kín bảy, tám phần.
Cơ Phi Thần đứng sau người trẻ, phía sau hắn ta là thế hệ trẻ của nhà họ Cơ.
Hầu hạ người trẻ hơn nửa năm, cuối cùng cũng có cơ hội rời khỏi núi thần.
Nhóm người ngoài mặt lộ vẻ cung kính, thật ra trong lòng lại có chút kích động, không kiềm chế được.
Trên núi yên tĩnh nhưng lại không có tín hiệu, không có điện, mùa đông giá rét thực sự rất khó khăn.
Xuống núi thoải mái hơn nhiều.
Chỉ là không biết người trẻ muốn đi đâu.
Nhưng dù có đi đâu, vẫn tốt hơn núi thần tuyết phủ quanh năm này.
Ít nhất là đợi cho đến mùa xuân rồi trở về cũng được, vào đông thật sự rất khó khăn.
Người trẻ hoàn hồn, dẫn đầu đi xuống núi.
Cơ Phi Thần theo sau: “Ngài muốn đi đâu?”
Trước đó cũng đã hỏi qua, định sắp xếp trước.
Nhưng người trẻ không muốn tiết lộ.
Lúc này, bước chân của người trẻ dừng lại, giọng nói non nớt, nhưng giọng điệu lại không dao động: “Dao Quang.”
Anh sẽ đến vùng đất có cô.
---
Vừa hay gặp được trận tuyết đầu mùa, Lộ Dao muốn ăn cháo thịt cừu, Harold góp vui, hò hét muốn ăn sủi cảo.
Sáng sớm, cửa hàng đồ ăn nhanh hầm hai nồi cháo thịt cừu lớn, còn hấp sủi cảo vỏ mỏng nhân lớn.
Sáng sớm, nhân viên cửa hàng ăn cháo thịt cừu nóng hổi, ăn sủi cảo hấp thơm ngào ngạt cùng bà chủ, giữa trời tuyết lớn cứ thế ăn đến mức cả người đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Ăn sáng xong, súc miệng khử mùi.
Sau khi chắc chắn trên người không có mùi lạ, Lộ Dao đi ra khỏi phòng nghỉ, trong phòng học bổ túc đã có khách tới.
Lộ Dao nhướng mày, nhàn nhã đi tới.
Tang Lê đứng dậy: “Bà chủ, em muốn đăng ký học bổ túc thời thơ ấu.”
Cô bé này lại tới nữa rồi.
Lần này là một mình.
Nhận thấy ánh mắt của bà chủ, Tang Lê xoa xoa dây đeo mềm mại của ba lô: “Mẹ em đã về rồi, đến học bổ túc là ý của em.”
Hôm nay Tang Lê không trang điểm đậm, để lộ ra hai má trắng nõn xinh đẹp, trong đôi mắt tròn xoe lóng lánh ẩn chứa một tia kiên quyết.
Lộ Dao lấy tờ đơn mà cô bé chưa điền xong ngày hôm qua từ dưới gầm bàn ra.
Tang Lê nhận lấy, tiếp tục viết tiếp chỗ hôm qua chưa viết xong: “Chị biết em sẽ đến nữa sao?”
Lộ Dao chống cằm, chớp chớp mắt: “Chắc là vậy.”
Tang Lê mất hai mươi phút để điền xong bảng kiểm tra, thuận miệng hỏi: “Hôm nay Hồ Tiêu không đến sao?”
Lộ Dao đang xem tư liệu kiểm tra của cô bé, ngước mắt nhìn, vẻ mặt bình tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận