Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 881: Học bổ túc nhân sinh 2

Học bổ túc nhân sinh 2
Từ khi Trung tâm bổ túc trẻ em mở ở đối diện, bà chủ thường xuyên ôm một con mèo béo ú ngồi trên ghế mây phơi nắng, thỉnh thoảng còn ăn chút đồ ăn vặt với nhân viên cửa hàng, trông có vẻ thoải mái.
Tần Hưng nhìn sang đó quá nhiều lần, cuối cùng nhịn không được mà thử một lần, sau lại trở thành thói quen.
Dù sao vào buổi sáng, từ chín giờ đến mười một giờ có rất ít khách đến quán.
Tần Hưng uống cà phê ăn sáng, thỉnh thoảng liếc nhìn đối diện, phát hiện ra có một chiếc xe van màu trắng kỳ lạ đậu ở cửa Trung tâm bổ túc trẻ em.
Đây có phải là vị khách mới không?
Trên chiếc xe van màu trắng kia có logo đặc biệt của viện nghiên cứu Siêu Năng, quả thật mấy bữa nay trên mạng có đồn rằng viện nghiên cứu Siêu Năng định hợp tác với Trung tâm bổ túc trẻ em, nhưng vẫn chỉ là lời đồn.
Vật thí nghiệm thật sự đến Trung tâm bổ túc trẻ em để chữa bệnh sao?
Tần Hưng đang ngây người, chiếc xe van đã rời đi.
Anh ta nhìn thấy có hai người một trước một sau đi vào Trung tâm bổ túc trẻ em, không chắc chắn lắm với suy nghĩ vừa rồi.
Nếu viện nghiên cứu Siêu Năng muốn hợp tác với Trung tâm bổ túc thì cả xe đều đến đây, không phải là chỉ cử hai người tới.
Hơn nữa một trong hai người đó có thân hình nhìn quen mắt, hình như là giáo viên ở Trung tâm bổ túc.
Trong đầu Tần Hưng suy nghĩ lung tung, cũng không hiểu tại sao mình lại để ý đến những chuyện này.
Trong Trung tâm bổ túc trẻ em, Tạ Mạc Lâm dẫn số 444 đi thẳng vào phòng bổ túc.
Bọn họ trở về rất đúng lúc, Lộ Dao cùng với một học sinh vừa mới học bổ túc xong.
Học sinh kia lần đầu tiên học bổ túc có hiệu quả tốt, nhưng mà sau khi học bổ túc thì cảm thấy mệt mỏi, đang ngồi uống trà ăn vặt, bổ sung thể lực.
Hồ Tiêu ở một bên chụp ảnh, làm một cuộc phỏng vấn ngắn gọn, coi như là thu thập tư liệu thực tế.
Loại feedback này rất cần đối với việc điều hành tài khoản chính thức, nhưng phần lớn học sinh học bổ túc không muốn tiết lộ quá nhiều thứ riêng tư nên hoạt động thu thập tư liệu thực tế của Hồ Tiêu khá hạn chế, phỏng vấn cũng là hình thức chữ viết, hơn nữa lấy được tư liệu thực tế rồi cũng sẽ không lập tức đăng PO.
Số 444 ngồi ở một bên, hơi tò mò mà nhìn chằm chằm sang bên kia.
Đợi học sinh học bổ túc kia rời đi, Lộ Dao mới đến gặp Tạ Mạc Lâm và số 444.
Số 444 thay áo bệnh nhân của viện điều dưỡng ra, mặc quần áo bình thường. Có điều, chú ấy cực kỳ gầy gò, trông còn tiều tụy hơn cả lúc mặc đồ bệnh nhân.
Lộ Dao chào hỏi số 444, dẫn chú ấy ngồi xuống: "Đi xuyên đêm tới đây, chú đã ăn sáng chưa?"
Trong túi áo khoác của số 444 có con gấu bông hình hải cẩu voi phương Nam, lúc Lộ Dao nói chuyện, ngón tay của chú ấy nhéo nhẹ thân thể con hải cẩu, cứng đờ mà gật đầu.
Lộ Dao nhìn đồng hồ, cuộc hẹn vào buổi sáng đã xử lý xong, đúng lúc có khoảng thời gian rảnh rỗi, tiếp tục dò hỏi: "Lần đầu tiên đến thành phố Tam Hoa à?"
Số 444 không biết bà chủ có kế hoạch gì, trong lòng hơi lo lắng, muốn lướt nhanh qua phần chào hỏi, trực tiếp đi vào chủ đề học bổ túc. Chú ấy rũ mí mắt xuống, khẽ gật đầu hai lần, ngón tay không ngừng vuốt ve con hải cẩu voi phương Nam, hay là bà chủ này cũng muốn xem tài liệu thí nghiệm của chú ấy trước?
Lộ Dao đứng dậy nói: "Hay là trước hết chúng ta đi dạo mua sắm đi? Ban nãy bận rộn, hơi thấy đói bụng. Trên đường này có vài quán ăn vặt không tệ, bây giờ đúng lúc không có nhiều người."
Số 444 và Tạ Mạc Lâm vẫn còn đang sững sờ, Lộ Dao ngoảnh đầu lại nhìn Bất Độc im lặng ngồi ở một bên: "Con có thể đi ra ngoài với mẹ không?"
Những người ở phố thương mại không thể đi đến thế giới khác, mà người ở thế giới khác cũng không thể nào bước chân vào phố thương mại.
Lộ Dao từng tự hỏi lý do Bất Độc đột nhiên xuất hiện, nếu giống như thằng bé nói rằng tồn tại là vì để bảo vệ cô, vậy chắc chắn thằng bé có quyền hạn đặc biệt.
Bỗng nhiên Bất Độc bị gọi, vui sướng mà nhảy xuống khỏi cái bàn: "Vâng, con có thể đi đến bất cứ nơi nào cùng với mẹ."
Quả nhiên là như thế.
Lộ Dao cười dịu dàng, giúp Bất Độc buộc lại khăn quàng cổ, đội mũ rồi kéo cậu bé chuẩn bị đi ra ngoài: "Bạch Bạch, Hiểu Hiểu, phiền hai người trông cửa hàng giúp, chúng tôi đi ra ngoài một chuyến."
Tạ Mạc Lâm và số 444 trao đổi ánh mắt, không biết bà chủ đang suy nghĩ cái gì nhưng cũng không ngăn cản.
Thành phố Tam Hoa cũng đang vào mùa đông, ở thành phố này rất ít khi có tuyết rơi nhưng lại có gió to, lạnh và khô.
Lộ Dao dắt tay Bất Độc, quay đầu lại bắt chuyện với hai người đi ở đằng sau: "Phía trước có ông cụ bán khoai lang nướng, ăn không?"
Bất Độc chưa ăn khoai lang nướng bao giờ, nhưng hình như đã ngửi được hương vị ngọt ngào từ xa.
Đã mấy năm rồi Tạ Mạc Lâm không ăn khoai lang nướng, vừa nghĩ đến cảnh tượng cầm khoai lang gặm ở bên đường thì vô cùng kháng cự.
Lúc còn nhỏ số 444 từng ăn khoai lang nướng, chỉ là làm vật thí nghiệm nhiều năm rồi, khứu giác và vị giác của chú ấy đã hoàn toàn bị thoái hóa, hiện giờ đã không nhớ nổi khoai lang nướng có cái hương vị gì, thế nào cũng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận