Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 913: Chương 913

Trung tâm bổ túc trẻ em.
Đột nhiên Lộ Dao muốn ra ngoài, chỉ dẫn theo Harold.
Trước khi trời hửng sáng, nhân viên cửa hàng vùng bản địa và vật thí nghiệm nhận được tin nhắn của Lộ Dao nên đã lần lượt rời đi.
Trong cửa hàng chỉ còn lại Bất Độc, Nhị Tâm và Bạch Di.
Bất Độc ngồi ở một góc sô-pha, Nhị Tâm nằm sấp trên chân cậu bé.
Mèo béo lười nhác giơ móng vấu góc áo Bất Độc, Bất Độc cái được cái không túm lấy đuôi của mèo béo lắc nhẹ.
Bạch Di ngồi đối diện, vô thức cảm thấy hơi ngại ngùng.
Cô ấy thầm nghĩ có cần phải chủ động trò chuyện với bạn nhỏ không đây, chỉ là hôm nay đã chịu quá nhiều khiếp sợ, đầu óc như cục đá, hoàn toàn không tìm thấy chủ đề phù hợp.
Hơn nữa, dường như Bất Độc cũng không có hứng thú muốn trò chuyện.
Khác với trẻ con ở độ tuổi này, lúc Lộ Dao không có mặt, Bất Độc yên lặng quá mức.
Như tuyết đọng trên cây, tĩnh mịch và lạnh băng.
Bỗng dưng, Nhị Tâm ngóc dậy, xoay đầu nhìn về cổng, trong đôi mắt mèo tròn xoe tràn đầy cảnh giác.
Bất Độc nhảy xuống sô-pha chạy nhanh ra ngoài, Nhị Tâm phản ứng lại được, gầm gừ bò dậy đuổi theo.
Chờ Bạch Di đi ra, Harold và Bất Độc đang giúp dọn dẹp kệ hàng của quầy bán đồ ăn vặt, Nhị Tâm đuổi theo Lộ Dao làm nũng muốn ăn chực.
Lộ Dao ngừng việc trên tay lại, xoay đầu nhìn Bạch Di: “Tôi định nghỉ ngơi vài ngày, vừa hay cô cũng về nhà tĩnh dưỡng cho đỡ sợ.”
Bạch Di đã nghe được tin này từ chỗ đồng nghiệp khác, chỉ là họ cũng không biết tại sao bà chủ lại đột nhiên muốn nghỉ phép.
Lộ Dao cũng không úp mở: “Chờ trời sáng, vì siêu năng lực biến mất mà thế giới này sẽ rơi vào hỗn loạn.”
!!!
Bạch Di: “Siêu năng lực sẽ biến mất?”
Lộ Dao gật đầu: “696 muốn dẫn cô đi, vì cô và tôi giống nhau, đều là người không có siêu năng lực. Tôi đoán tổ chức của 696 đã làm nghiên cứu có liên quan, phát hiện máu của người không có siêu năng lực là vật trung gian có thể làm người siêu năng lực mất đi năng lực.”
Bạch Di không phản ứng kịp.
Lộ Dao tiếp tục nói: “Chúng ta đi muộn rồi. Có điều chờ đến ngày mai, họ sẽ phát hiện sau khi mất đi siêu năng lực thì sẽ xảy ra tai họa lớn hơn.”
Bạch Di cảm thấy lời bà chủ nói có lý.
Cổ tay trái của Lộ Dao truyền đến cơn đau châm chích tê tái, cô xoa hai cái cũng không thuyên giảm, cúi đầu nhìn, da thịt dưới băng đô màu vàng nổi lên một vòng ấn ký màu đỏ thẫm, giữa phần da đối diện mu bàn tay nổi lên một chóp đỉnh nhỏ.
Harold đi qua, vân vê tay Lộ Dao nhìn kỹ một trận, sắc mặt kỳ lạ: “Cô lại gặp phải người gì?”
Lộ Dao chỉ có thể nghĩ đến một người: “Fulla. Tôi và Bất Độc gặp được cô ấy ở bờ sông, cô ấy đã tặng chiếc băng đô này cho tôi.”
Harold nhíu mày: “Có thấy không khỏe chỗ nào không?”
Lộ Dao lắc đầu: “Trên cổ tay hơi đau châm chích, chỗ khác thì không có cảm giác gì. Rốt cuộc bị làm sao?”
Harold ngẫm nghĩ: “Có lẽ là cô ấy chia sức mạnh cho cô, chắc không phải chuyện xấu.”
Lộ Dao treo thông báo nghỉ phép lên cửa Trung tâm bổ túc trẻ em. Harold về thẳng đại lục Alexandria, ba người kia rời đi từ Tinh Môn.
Về đến phố thương mại, vết thương trên tay Bạch Di không có dị thường, trực tiếp lái xe về nhà.
Băng đô của Fulla được để vào kho hàng cá nhân, ấn ký trên cổ tay Lộ Dao lại không biến mất.
Sau đó bà chủ đến những cửa hàng khác tuần tra, nhân viên không phải con người đều tỏ vẻ quan tâm đến ấn ký trên cổ tay cô, nhưng sau khi nhìn kỹ lại thì đồng loạt cho rằng không phải bị tà túy hay thứ dơ bẩn gì dính lên, nên cũng yên tâm.
...
Ngày hôm sau, thành phố Tam Hoa.
Viện nghiên cứu Siêu Năng.
Trịnh Tư Dao giơ tay ấn tắt điện thoại, mơ màng ngồi dậy, đêm qua vậy mà ngủ ở viện nghiên cứu.
Cô ấy cảm thấy hình như mình đã quên mất vài chuyện, vừa nhớ lại vừa cầm ly nước lên chuẩn bị đến phòng pha trà rót nước nóng.
Bên ngoài cửa có vài tiếng ồn, Trịnh Tư Dao đẩy cửa đi ra ngoài.
“Làm sao đây? Lúc nãy đi cho Tiểu Bạch ăn, không nghe thấy tiếng của chúng nữa rồi.”
“Không nhìn thấy nhiệt độ của dược phẩm, một buổi sáng sai sót tận mấy lần.”
“Lúc nãy đến phòng thiết bị dọn máy móc, ngày thường đều xách bằng một tay, hôm nay mới biết những thứ đấy nặng thế, bốn người cũng nhấc không nổi.”
...
Trịnh Tư Dao một lời khó nói hết nghe những lời oán trách khó hiểu của các đồng nghiệp, dùng siêu năng lực chẳng phải là giải quyết nhẹ nhàng sao, họ đang làm cái gì vậy?
An Yến cầm ly nước ngẩng mặt đi đến, gật đầu coi như chào hỏi rồi đi lướt qua Trịnh Tư Dao.
Trịnh Tư Dao thầm nói giáo sư An vẫn là nghiêm túc như vậy, chân không kìm được đi nhanh thêm vài bước, phải nhanh chóng rót nước quay về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận