Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 583: Canh một 1

Phó Trì đứng đối diện với người đàn ông áo đen kia, chân mày nhíu lại, vẻ mặt cực kỳ khó xử.
Đứng bên cạnh anh ta còn có ba, bốn người nữa. Một nam một nữ tuổi hơi lớn một chút ăn mặc giản dị, lưng hơi còng xuống.
Hai người còn lại thì tuổi tác xêm xêm Khốc Bát, mắt cụp xuống lén lút quan sát người đàn ông áo đen kia, trong mắt còn mang theo ý khinh thường.
Lộ Dao đi tới cất tiếng hỏi: "Sao thế?"
Cô vừa nói vừa tiến vào giữa hai nhóm người nhưng ánh mắt lại nhìn người đàn ông áo đen kia.
Không ngoài dự đoán của cô, mắt người này bị che bởi một tấm lụa đen.
Thật đúng là không cần nói cũng biết mà.
Phó Trì thở phào một hơi rồi thấp giọng giải thích rõ: "Trong khoảng thời gian cô không có ở đây đã có mấy người tới xin việc. Mắt người này không thể nhìn thấy, tôi cảm thấy không phù hợp nên đã từ chối khéo nhưng anh ta lại ỳ ra đấy không chịu đi, cứ khăng khăng đòi gặp cô."
Lộ Dao gật đầu rồi quay lại nhìn về phía bên kia: "Đây là những người mà anh đã chọn rồi à?"
Phó Trì gật đầu: "Hai người bảo vệ và hai người soát vé."
Lộ Dao quan sát cả bốn người.
Hai người tuổi hơi lớn hơn chút lập tức khom người hành lễ với cô. Một nam một nữ trẻ tuổi kia thì hơi cúi đầu, thái độ đúng mực.
Lộ Dao hơi cong môi lên rồi phất tay nói: "Được, anh đi sắp xếp đi."
Dặn dò xong, cô lại nhìn về phía người đàn ông áo đen rồi nói đầy thâm ý: "Người này thì để tôi phỏng vấn cho."
Phó Trì rất khó hiểu, bèn kéo Lộ Dao qua một bên rồi cố gắng hạ thấp giọng xuống: "Bà chủ, tôi biết cô tâm tính lương thiện, không so đo chút chuyện nhỏ nhưng cũng không cần phải cố ý nuôi người rảnh rỗi làm gì chứ. Anh ta là một người mù thì có thể làm được gì?"
Lộ Dao vỗ nhẹ bả vai Phó Trì, trấn an anh ta: "Anh đừng sốt ruột, chuyện này tôi có chừng mực. Anh cứ đưa bốn người kia đi ký giấy tờ đi đã, sau đó lại làm quen công việc sau."
Phó Trì đưa bốn người mới nhận đi mà trong lòng vẫn thầm cảm thán bà chủ đúng là vẫn còn trẻ quá nên làm việc còn rất cảm tính, thiếu sự phán đoán trên phương diện lý trí.
Lộ Dao hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt của người ngoài. Cô hơi hất cằm với người đàn ông áo đen kia: "Tôi tên là Lộ Dao, bà chủ của rạp chiếu phim này. Anh tên gì?"
"Diệp Tiêu."
Giọng của người đàn ông trong trẻo nhẹ nhàng, không hề giống Bạch Minh, Carlos hay Trì Cẩn, cũng khác với giọng nói lúc hiện thân nhắc nhở cô ở dưới biển sâu.
"Mắt anh có vấn đề gì vậy?" Lộ Dao chiều lòng hắn mà diễn cùng luôn.
Diệp Tiêu cúi đầu xuống, men theo giọng nói mà nhìn về phía cô: "Từ bé đã bị bệnh nên không thể nhìn thấy."
Mù nhưng mạnh cực kỳ.
Lộ Dao dứt khoát kéo một cái ghế qua ngồi xuống rồi lại giơ tay về phía hắn: "Ngồi xuống trò chuyện."
Diệp Tiêu nhẹ nhàng móc chân một cái, cực kỳ chuẩn xác dò được chân ghế rồi dời nó ra phía sau, ngồi xuống đối diện Lộ Dao.
Lộ Dao nhướng mày, cực kỳ hứng thú khen ngợi: "Lợi hại ghê!"
Diệp Tiêu: "... Ừ."
Còn "ừ" nữa chứ, chẳng có chút ham muốn cầu sinh nào cả vậy.
Lộ Dao híp mắt lại, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, giọng nói thong thả: "Tình huống của anh đúng là không phù hợp để đảm nhận vị trí ở đây."
Diệp Tiêu: "..."
Hoàn toàn không ngờ được rằng mình sẽ bị từ chối.
Lộ Dao thấy hình như hắn hơi cứng người lại thì cố gắng đè khoé miệng đang cong lên xuống: "Nhưng mà anh có sở trường gì không tầm thường không?"
Sau khi trải qua thời kỳ của cá voi sát thủ chỉ biết kêu éc éc, bây giờ gặp lại trong hình dạng con người khiến cô bỗng nhiên cảm thấy người này dễ hiểu hơn.
Diệp Tiêu: "... Võ nghệ của ta không tệ, có thể làm hộ vệ."
Lộ Dao sờ cằm như đang cân nhắc.
Sau khi kết thúc suất chiếu giờ Ngọ sẽ có ba mươi phút để nghỉ giữa chừng. Khốc Bát đi từ khu vực chiếu phim tới, chuẩn bị quay về phòng nghỉ ngơi uống nước.
Lúc đi ngang qua khu nghỉ ngơi nhìn thấy Diệp Tiêu, Khốc Bát lập tức đi tới, vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên.
Tiêu Cửu tới nơi này làm gì vậy?
Nhiệm vụ ở Lương Kinh của hắn làm xong rồi à?
Theo lý thuyết thì làm xong nhiệm vụ rồi quay về các đi chứ, còn chạy lung tung bên ngoài làm gì nữa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận