Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 908: Thiếu nữ cưỡi rồng… 7

Thiếu nữ cưỡi rồng… 7
Chu Y San tê liệt ngồi trên ghế, bình luận trên màn hình lại nhanh chóng lướt qua.
[Đây là rồng sao?]
[Siêu năng lực hệ cổ đại hả?]
[Má, từ trước đến giờ tôi chưa từng nhìn thấy người nào có năng lực hệ cổ đại hoàn thiện như vậy. Đây chắc chắn là quái vật!]
...
Con cự long màu đen quanh quẩn trên trời mấy giây, rất nhanh sau đó đã phát hiện ra mục tiêu.
Hắn dùng sức vỗ cánh, dừng trên bầu trời phía trên viện nghiên cứu Siêu Năng, giọng nói vừa hùng hậu vừa có lực: "Lộ Dao, tôi tới đón cô về nhà đây."
Nhân viên an ninh trật tự và nhân viên nghiên cứu ở tầng thượng đều bị cái quạt cánh của con cự long này hất ngã xuống đất. Trong ống kính livestream bây giờ chỉ còn dáng vẻ nhếch nhác nằm rạp xuống đất tự vệ của nhân viên làm việc.
Một chân của Harold nhẹ nhàng đặt lên lan can. Một giây tiếp theo, nửa cái nóc nhà sụp thẳng xuống rơi vào giữa không trung khiến người dưới mặt đất hốt hoảng né tránh.
Nhưng một lúc lâu sau rồi mà gạch đá sụp đổ vẫn không hề rơi xuống.
Trên nửa cái nóc nhà còn lại, nhân viên an ninh trật tự, nhân viên nghiên cứu cùng nhân viên chịu trách nhiệm phát livestream đều nhìn về phía cô gái đang đứng trên lưng cự long.
Tay Lộ Dao cầm ma trượng, dùng tốc độ nhanh nhất để vẽ ra ma pháp trận Ánh Sáng, chặn số đất đá đang có khuynh hướng rơi xuống kia lại.
Mấy giây sau, đống đất đá sụp đổ kia giống như bị tua lại vậy, từ từ lăn lên phía trên, một lần nữa trở lại vị trí cũ.
Người dưới đất và trên nóc nhà đều ngửa đầu nhìn lên phía trên. Giây phút đó, hơn mười triệu người trong livestream cũng lặng ngắt như tờ, không ai lên tiếng. Tất cả mọi người đều đờ ra như pho tượng vậy.
Lộ Dao ngồi trên lưng Harold, nhìn chằm chằm vào nóc nhà từ phía xa rồi yên lặng vẽ một ma pháp trận khuếch đại âm thanh.
Giọng của cô truyền tới từ trên lưng cự long truyền vào tai mọi người một cách rõ ràng: "Có lẽ tôi chưa nói điều này. Hạn mức cao nhất của máy móc giám định của các người thấp quá, không đo lường được ra giá trị năng lực của tôi. Thật ra thì trước đó tôi cũng đã nói rồi nhưng các người lại không muốn nghe."
"Bởi vì các người hoàn toàn mê mệt với thứ được gọi là loại gen siêu năng lực thần kỳ, không thể tự chủ được mà say mê với sự đặc biệt của cơ thể, không hề nghe lọt tai những tiếng nói khác."
"Giống như sự sùng bái mù quáng với tiền bạc, quyền thế, sắc đẹp và quá tôn thờ kẻ mạnh từ cổ chí kim vậy, không hề có chút tự giác nào. Rất nhiều người luôn là như vậy đấy, vô thức trở thành nô lệ, lại còn vui vẻ sống trong đó nữa chứ."
"Nếu có một ngày các người biết được bí mật sự xuất hiện của siêu năng lực thì cơn sốt siêu năng lực có thể bớt đi chút nào không?"
Lộ Dao dừng lại một chút, không định nói tiếp nữa mà cất giọng gọi Bất Độc vẫn còn đứng trên nóc nhà: "Con trai đi thôi, về nhà."
Bất Độc nhìn An Yến một cái rồi trực tiếp nhún chân nhảy thẳng lên lưng rồng từ khoảng cách mấy chục mét.
Lộ Dao đón được Bất Độc nhưng không đi ngay mà hô tiếp: "Alfred, còn quậy cái gì trong đó nữa vậy hả? Đến lúc về nhà rồi."
"Vút..." một tiếng, nóc nhà của viện nghiên cứu Siêu Năng vừa mới được sửa chữa nguyên vẹn lại bị đục ra một lỗ thủng. Một con rồng đen nhỏ size mini hơn cự long màu đen phía trên cả nghìn lần cõng theo một quả cầu màu bạc nhỏ vọt ra, gắng sức vỗ cánh đuổi theo.
Cự long mở đôi cánh to lớn ra phẩy một cái, không hề lưu luyến chút nào mà bay vọt ra khỏi nơi này.
Trong khoảng thời gian ngắn, trên mạng xã hội và trong thực tế đều rơi vào sự hỗn loạn trước đó chưa từng có.
Mà các từ ngữ tương quan như "Trung tâm bổ túc trẻ em của Lộ Dao", "Bà chủ", "Lộ Dao", "Cự long", "Cỗ máy thời gian"... đều bị kéo lên hot search.
Lộ Dao ôm Bất Độc, Alfred nũng nịu ngoan ngoãn đứng trên đùi cô. Trên đường quay lại Trung tâm bổ túc trẻ em của Lộ Dao, Lộ Dao bỗng nhiên nhận được một nhắc nhở nhiệm vụ.
[Thành công xây dựng Trung tâm bổ túc trẻ em của Lộ Dao thành một công trình kiến trúc mang tính biểu tượng của thành phố Tam Hoa trong thời hạn, hoàn thành nhiệm vụ! Thưởng 100.000 điểm giá trị nhân khí, 50 điểm giá trị thức tỉnh!]
Không ngờ được rằng nhiệm vụ này lại được hoàn thành bằng cách này.
Hệ thống không cam lòng bị bỏ rơi, nhô đầu ra: [Gạt người, chắc chắn là cô đã tính toán xong việc lợi dụng những kẻ mang lòng xấu xa kia để nổi tiếng, mượn cơ hội này để hoàn thành nhiệm vụ rồi. Chỉ là ăn nói phách lối như thế không giống tác phong bình thường của cô chút nào.]
Lộ Dao: "Tác phong bình thường của tôi là như thế nào?"
Hệ thống: [Thì bình thường cô sẽ mở miệng cãi một chút mà!]
Bạn cần đăng nhập để bình luận