Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 55: Chữa trị, huyễn giới và đâm sau lưng 1

Từ Thanh Hòa đang nghĩ ngợi thì người chung phòng bệnh ngồi ở bàn đằng trước đã bưng chén lên, giơ đũa ra dò xét và gắp một miếng thịt được bao bọc bởi nước sốt màu cam sẫm, nhét vào miệng nhai hai cái, bỗng nhiên đôi mắt dừng lại trợn tròn.
Tạm dừng hai giây, người chung phòng bệnh này bắt đầu điên cuồng và cơm trong chén, một miếng đồ ăn một miếng cơm, trong chốc lát lại uống một ngụm canh, ăn đến mức nước mắt và nước mũi chảy theo.
Sau đó, anh ta khóc thét một tiếng rồi tạm dừng để cho cơm vào miệng.
Từ Thanh Hòa: "..."
Đằng sau có đưa chén ra, cẩn thận hỏi: "Chủ quán, có thể lấy thêm chén cơm nữa không?"
Ngay lập tức có người nói theo: "Tôi cũng muốn!"
Đó là người chung phòng bệnh ngồi ở trước mặt Từ Thanh Hòa, anh ta đã ăn xong hết đồ ăn ở trên bàn trong vòng chưa đầy một phút.
Từ Thanh Hòa nhẹ nhàng cầm đôi đũa, cúi đầu nhìn đồ ăn trước mặt, hình như thật sự ăn rất ngon.
Trước tiên anh ta chọn một ít thức ăn trong đĩa sứ nhỏ, sợi mảnh trắng như tuyết, bọc quả ớt xanh đỏ và hành lá, còn ngửi thấy một ít mùi vị dầu mè, bỏ vào miệng giòn tan cay cay, còn có vị ngọt nhẹ, đó là gỏi củ cải bào sợi.
Từ Thanh Hòa cúi đầu ăn một miếng cơm cùng với củ cải bào sợi, dường như đôi mắt phủ một lớp bụi mỏng sáng lên một chút.
Thức ăn đơn giản nhất, mằn mặn cay cay ăn với cơm càng kích thích sự thèm ăn.
Ánh mắt của Từ Thanh Hòa di chuyển đến món xà lách xào bên cạnh, rau xà lách vốn rất giòn, không cần cho nhiều gia vị, giữ nguyên hương vị ban đầu của rau, ăn giòn giòn, hương vị thường ngày nhưng lại khiến người ta không dừng đũa được.
Gắp rau xà lách ba lần liên tiếp, Từ Thanh Hòa mới dừng lại nhìn một món ăn khác.
Lúc đầu món ăn này đã hấp dẫn lực chú ý của anh ta, nhưng anh ta chịu đựng nếm từ món ăn nhỏ, cuối cùng cũng đến lượt nó.
Trong chén sứ nhỏ hình vuông màu trắng đựng phần thịt có màu sắc tươi sáng, miếng thịt chiên phối với cà rốt được thái thành hình thoi, miếng ớt đỏ, trộn lẫn với hai miếng ớt xanh rải rác, phía ngoài bọc nước sốt sền sệt màu cam sẫm, ngửi mùi chua chua ngọt ngọt, khiến người ta chảy nước miếng.
Từ Thanh Hòa gảy gảy hai cái ở trong chén, gắp một miếng trông giống gừng rồi cắn, hai mắt liền sáng lên, là dứa!
Thịt dứa hơi chua, nhưng bên ngoài được bọc bởi một lớp sốt vừa phải, giúp trung hòa vị chua.
Dứa xào bên ngoài mềm, bên trong còn hơi cứng, vẫn mang theo hương vị trái cây đặc trưng của dứa, cắn vào sẽ ứa nước ra.
Từ Thanh Hòa thích nhất là vị chua ngọt này, vừa ngon miệng vừa tươi mới.
Anh ta ăn luôn hai miếng dứa, cuối cùng gắp một miếng thịt chiên được rưới nước xốt chua ngọt lên trên, ăn cùng với món ăn có hương vị hoàn toàn khác nhau, nhưng mà rất ngon!
Anh ta gắp miếng thịt ở đáy chén được phủ nhiều nước xốt, bỏ vào trong chén cơm trộn trộn, bắt chước người chung phòng bệnh ngồi ở đằng trước mà mở to miệng và cơm, sự u ám ở đáy mắt hoàn toàn biến mất, cơm ngon thật!
Món thịt heo xào dứa này đã mở dạ dày Từ Thanh Hòa ra một cách triệt để, cảm giác nặng nề đè ở trên người dần tan đi, sự phiền chán và không kiên nhẫn tràn đầy trong lòng khi mới đến đây cũng bị xua tan.
Không cẩn thận một chén cơm đã bị ăn đến mức thấy đáy, anh ta chuẩn bị giơ tay bảo nhân viên cửa hàng cho thêm một chén nữa, nhưng lại nhìn thấy chén canh ở bên cạnh món thịt heo xào dứa.
Trong canh có miếng măng màu vàng nhạt, miếng nấm nho nhỏ và thịt, rắc bột tiêu trắng và hành lá xanh được cắt khúc lên, ngửi thấy mùi thơm nhẹ.
Từ Thanh Hòa rút tay lại, múc nửa chén canh, cúi đầu uống một ngụm, chỉ cảm thấy hương vị tươi mới tràn đầy khoang miệng, từ cổ họng chảy vào cơ thể từng chút từng chút một, bồi dưỡng linh hồn khô cạn.
Anh ta mở to mắt, đột nhiên chú ý tới phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Trời xanh mây nhạt, mặt sông yên tĩnh.
Cây hoa ở bên bờ phủ đầy nụ hoa mập mạp, hơi thở của mùa xuân từ dòng sông thổi đến trước mặt anh ta, rồi đến trong chén canh ở trước mặt, măng mùa xuân giòn giòn, cái nấm tươi mềm, miếng thịt trơn giòn, một ngụm canh ấm, giống như ngậm cả mùa xuân ở trong miệng.
Còn sống tốt thật, còn cảm nhận được tốt thật!
Từ Thanh Hòa uống hết nửa chén canh, sự bực bội ở đáy mắt hoàn toàn biến mất, hoàn toàn trở lại bình thường.
Không chỉ riêng anh ta, nơi đáy mắt của bốn bệnh nhân đến chung với nhau đều có ánh sáng, không giống với không khí không khí trầm lặng khi mới đến đây một chút nào.
"Chủ quán, thêm một chén cơm!"
"Chủ quán, có thể lấy thêm đồ ăn không? Thịt heo xào dưa ăn ngon quá!"
"Chủ quán chủ quán, tôi muốn thêm một đĩa củ cải bào sợi!"
"Canh măng còn không? Ngon quá, uống không đủ!"
Thủy Ngưng Hoa và Hồng Xuân liếc nhìn nhau, cuối cùng cũng yên tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận