Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 366: Nhị tâm ăn vạ cà ri ngọt băng dính ngốc 3

Hệ thống: [Chi bốn mươi ngàn giá trị nhân khí, có thể thăng cấp thẻ nhân viên của mèo con. Sau khi đeo thẻ nhân viên đã thăng cấp, trong mắt mèo con những sinh vật to lớn dưới đáy biển sẽ thu nhỏ lại, lớn nhất cũng sẽ không vượt qua kích thước của con người. Bà chủ có muốn chọn thăng cấp không?]
Lộ Dao nhìn một trăm mấy ngàn giá trị nhân khí còn sót lại, rưng rưng nước mắt thăng cấp.
Cô chưa từng nuôi động vật nhỏ, tối hôm qua khi thu thập thông tin liên quan đến hải dương, nhìn thấy hải cẩu con bị trôi dạt trên bờ biển, bởi vì bị quá nhiều người vây xem chụp ảnh, vuốt ve, áp lực quá lớn mà trực tiếp tử vong.
Mà mèo con đa phần đều nhát gan, mấy con mèo của nhà cô đều vẫn còn là mèo nhỏ, cũng dễ bị căng thẳng.
Động vật nhỏ có đôi khi yếu ớt đến mức khó có thể tưởng tượng, vì để thể xác và tinh thần của nhân viên cửa hàng được khỏe mạnh, cần phải thăng cấp.
Khi Cơ Phi Mệnh mới vừa vào cửa hàng này, sợ hãi kháng cự.
Đứng một lúc, trong lòng dần dần yên tĩnh, nơi này quá yên lặng rồi.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Bạch Kính đến rồi.
Cơ Phi Mệnh đi ra ngoài, đưa thẻ nhân viên tạm thời ra.
Thần kỳ chính là khi ông ta ra khỏi cửa hàng, đôi giày ướt đẫm đã khô.
Lộ Dao đứng ở cửa: "Tiểu Cơ, có thể đưa Nhị Tâm đưa đến đây được không? Tôi muốn xem phản ứng của nó trước."
Bạch Kính nhận được thẻ, cũng không hỏi gì, trực tiếp đi vào trong cửa, chân cũng ướt đầm.
Anh ta nhăn mày lại, bước nhanh đến chỗ bãi cát cạn màu trắng, sau đó liền phát hiện bản thân đang ở khu rừng dưới đáy biển.
Một con sò biển đang mở rộng miệng từ từ bơi qua trước mắt anh ta.
Lộ Dao chờ ở cửa, ôm lấy Nhị Tâm từ trong tay của Cơ Phi Mệnh, xác nhận thẻ nhân viên đã được đeo trên cổ nó rồi mới ôm vào trong cửa hàng.
Bạch Kính đang dựa vào vách tường mềm mại, mê mẩn nhìn đàn cá điêu hồng đang bơi bên ngoài.
Gần đây Nhị Tâm ở trong cửa hàng lừa ăn lừa uống, lông trên người được nuôi đến mức dài mềm mượt, xúc cảm sờ vào cực tốt.
Nó nhẹ nhàng xoay người, tránh thoát khỏi tay của Lộ Dao, kêu meo meo đi lại khắp nơi, quan sát hoàn cảnh mới.
Sau khi đi khắp nơi được vài vòng, nó chú ý tới bầy cá đang bơi lội bên ngoài, liền dừng lại tại chỗ.
Đồng tử tròn xoe tràn đầy tò mò, cũng mang một chút cảnh giác nhưng không biểu hiện ra sợ hãi quá mức kịch liệt.
Xem ra thẻ nhân viên vẫn có chút tác dụng.
Lộ Dao cũng yên tâm đón ba con mèo sữa đến.
Băng Dính Ngốc và Cà Ri Ngọt có chút sợ hãi, trốn vào trong ổ nhỏ trên nhà dành cho mèo, không dám ra ngoài.
Ăn Vạ thì to gan hơn, kêu meo meo cọ ống quần của Lộ Dao, ưỡn cái bụng ra làm nũng, lăn lộn, cả một quy trình vô cùng quen thuộc.
Lộ Dao đến phòng bếp, làm một ít thức ăn mèo mà mèo con cũng có thể ăn.
Chờ cô bưng bát cơm mèo ra, Bạch Kính đang nằm trên sàn nhà, trong ngực ôm Nhị Tâm, Ăn Vạ đang liếm tóc của anh ta.
"Anh vẫn chưa đi ư?" Lộ Dao hỏi.
Bác sĩ Bạch mở bệnh viện của riêng mình, bình thường rất bận rộn.
Nếu không có quan hệ với Cơ Phi Mệnh thì anh ta sẽ không ngày nào cũng đến phố thương mại chỉ để truyền nước biển cho nhóc mập mạp.
Bạch Kính vuốt ve cái bụng mềm mại của Nhị Tâm từng cái từng cái một, một đàn cá không biết tên chậm rãi bơi qua trên đầu anh ta: "Chỗ này quá thoải mái. Cảm giác vuốt mèo hoàn toàn khác với mấy quán cà phê mèo bình thường, tôi muốn ở lâu hơn một chút."
Bác sĩ là một nghề nghiệp có áp lực rất lớn, gia cảnh của Bạch Kính và Cơ Phi Mệnh tương đương nhau.
Ngoại trừ khách hàng bình thường, thì còn phải tiếp đãi một số khách hàng đặc biệt giống như Lộ Dao, áp lực chỉ có lớn hơn.
Anh ta thường xuyên tìm tự tìm niềm vui để giải tỏa áp lực, đến quán cà phê mèo, chơi thám hiểm mật thất hoặc là đến công viên giải trí chơi những trò chơi mạo hiểm, tất cả đều không khiến anh ta cảm thấy thể xác và tinh thần đều thả lỏng như khi nằm ở đây vào lúc này.
Lộ Dao đặt cơm mèo đến chỗ ăn cơm dành cho mèo con, Ăn Vạ và Nhị Tâm đều thích cơm khô, hưng phấn rời khỏi Bạch Kính.
Bác sĩ Bạch phiền muộn ngồi dậy, tay chống trên sàn nhà, ngửa đầu nhìn lên phía trên, bỗng nhiên nheo hai mắt lại nói líu ríu: "Có phải phía trên có gì đó đang trôi không?"
Lộ Dao ôm Băng Dính Ngốc và Cà Ri Ngọt từ trong ổ mèo ra, cho chúng nó ăn cơm, thuận miệng tiếp lời: "Còn có thể có cái gì? Bên ngoài ngoài nước thì chính là cá."
Bạch Kính nghiêng đầu nhìn kỹ một lúc, khoảng cách có hơi xa, dưới đáy biển có nơi khá tối, không thấy rõ lắm: "Bà chủ, cô đến xem thử, đó thật sự là cá? Hình dạng cứ kỳ kỳ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận