Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 121: Hộp đồ trang sức trên đầu ngón tay 3

Lê Tu lại cảm thấy ngạc nhiên: "Cô cũng thích? Hoàn toàn không cần phải lo lắng, chủ cửa hàng có rất nhiều phong cách thiết kế, chắc chắn có phong cách cô yêu thích.”
Elvy vẫn có hơi không được tự nhiên, Lê Tu đã nói với cô ấy về Ti Kim và Harold.
Nghe nói đàn ông cũng đều đến tìm đường làm nail, lòng hiếu kỳ của Elvy lại tăng lên cực điểm.
Khi trở về từ thành phố Eunorton, cô ấy sẽ đến tiệm làm nail!
Tiệm làm nail.
Lệ Dao đang "chiến đấu" với Harold, móng tay đã được mài tốt, dầu nền và màu nền, lại bị mắc kẹt trong các chi tiết.
Harold lấy ra một đống đá quý và ném nó trên bàn và để cho Lệ Dao trang trí móng vuốt của mình.
Lộ Dao nhìn đống hồng ngọc, lục bảo thạch, thạch anh tím, tinh thạch xanh kia lâm vào trầm mặc, bảo thạch nhỏ nhất đều lớn hơn bàn tay hắn, cầm trong tay đè nặng xuống tay, cô hoàn toàn không biết trong đầu rồng đang suy nghĩ cái gì.
Harold đưa một ngón tay ra đẩy cô: "Có chuyện gì với cô vậy?"
Trong mắt Lộ Dao tràn đầy bất đắc dĩ, quyết định cuối cùng giải thích với hắn một lần nữa: "Harold, anh xem, những viên đá quý này đều lớn hơn so với tay anh, không có cách nào trang trí trên móng tay.”
Đôi mắt xanh thẳm của Harold nhìn chằm chằm vào cô: "Tôi muốn làm móng tay đẹp hơn Ti Kim, tôi sẽ sử dụng những viên đá quý này."
Lộ Dao: "..."
Nhìn thì rất thông minh nhưng thì ra đứa bé này là một sợi gân.
"Chỉ có một biện pháp." Lộ Dao thở dài, đưa tay cầm lấy một khối đá quý đỏ như máu: "Làm thành từng khối nhỏ dán lên móng tay của anh.”
Harold đoạt lại đá quý, ôm vào trong ngực: "Không được.”
Rồng là sinh vật tham lam nhất, làm sao có thể phá hủy kho báu của họ?
Lộ Dao: "... Vì vậy, trừ khi anh có thể làm cho chúng nhỏ hơn, tôi có thể giúp anh dán chúng trên móng tay của anh.”
Harold chớp chớp mắt, giơ tay vẽ ma pháp trận về phía đống đá quý kia, ma pháp trận lơ lửng giữa không trung, mở rộng ra bên ngoài, ánh sáng đen trong trận dần dần bao phủ đá quý, đống đá quý kia dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được chúng đang thu nhỏ lại.
"Là như vậy sao?" Harold hỏi.
Đây là ma pháp sao?
Chuyện này rất thú vị.
Lộ Dao cẩn thận nhặt lên một viên hồng ngọc nhỏ hơn, tảng đá cỡ hạt gạo giống như máu cô đặc, lóe ra hào quang xinh đẹp, nhưng mà vẫn nặng khi cầm lên tay.
Tuy thể tích trở nên nhỏ hơn nhưng trọng lượng vẫn không thay đổi, có lẽ keo thông thường sẽ không dính?
(Tiêu phí mười vạn giá trị nhân khí có thể đổi một bộ keo chuyên dụng cho đá quý ma pháp của rồng lớn, có đổi hay không?)
Lộ Dao: "... Đổi.”
Nửa tiếng sau, Lộ Dao mệt mỏi đến thở hồng hộc, cuối cùng cũng hoàn thành tất cả yêu cầu của Harold.
Những viên đá kia quá nặng, nhíp không kẹp được cũng không đẩy được, nàng chỉ có thể dùng tay không đặt lên móng tay Harold, lại cẩn thận điều chỉnh, siêu mệt người.
Nghe hệ thống nói Harold là một con rồng đen bé, dường như bản thân hắn cũng rất yêu thích màu đen, chọn màu nền là màu đen, còn phải trang trí các loại đá quý.
Lộ Dao làm cho hắn màu đen dần dần từ gốc móng tay đến đầu ngón tay, từ nông đến sâu, từng tầng từng lớp chồng lên nhau, một phần ba đầu ngón tay được dùng sơn bạc làm ra hiệu quả đầy sao.
Mỗi ngón tay được trang trí các đá quý lớn nhỏ, màu sắc khác nhau, cả hai tay đều lấy ra từ rương châu báu kia, lóe lên làm cho người ta không mở được mắt.
Thoạt nhìn đá quý tùy ý dán lên, Lộ Dao đều tốn tâm tư phối màu, thiết kế bố cục, bộ móng tay này nhìn vô cùng lộng lẫy của châu báu, lộng lẫy đến cực điểm, nhìn kỹ lại một chút cũng không dung tục, ngược lại vô cùng cao cấp.
Có lẽ bởi vì dùng đá quý chân chính, sau khi những viên đá kia bị thu nhỏ còn sáng hơn so với lúc trước, Lộ Dao có hơi yêu thích không buông tay, nâng tay Harold nhìn một hồi lâu, sau đó lấy điện thoại di động điên cuồng chụp ảnh.
Đương nhiên Harold đắc ý, giơ tay nhiều lần lay động, chỉ mỗi việc nhìn đá quý từ nhiều góc độ khác nhau đã thấy được khúc xạ ra ánh sáng khác nhau, khóe miệng cong lên cũng không đè nén được.
Quả nhiên hắn là một thiên tài, vậy mà nghĩ đến dùng đá quý trang trí móng tay, so với những thứ nhỏ mà chủ tiệm dùng kia còn sáng hơn.
Đột nhiên cửa hàng bị đẩy ra từ bên ngoài, Ti Kim đi vào, thấy Harold không có gì bất ngờ: "Tôi đã chờ cậu cả buổi sáng ở đồng hoang Montenegro.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận