Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 129: Lại đụng vào tay của tổ tông này 5

Đợi đến khi bay đến gần, cuối cùng thì Mộc Tâm cũng đã nhìn rõ cách Harold dùng để bắt nạt đám rồng con. Thằng nhãi con này giơ cặp móng không ngừng lắc lư trước mắt đám rồng con. Đầu ngón tay màu đen đính đầy đá quý trông như dải ngân hà ngũ sắc chảy trong bóng đêm vậy, lấp lánh rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.
Ti Kim đứng bên cạnh đã lười chả muốn khuyên nữa.
Sớm biết Harold tới là để khoe khoang thì anh ta đã không đi cùng rồi. Biết vậy về nhà chọn đá quý còn hơn.
Nói thật, anh ta ghen tị sắp phát điên rồi.
Dưới ánh nắng mặt trời, cặp móng của Harold thật sự quá đẹp, sáng loáng chói mắt, góc độ nào cũng khúc xạ ra một ánh sáng có màu sắc khác nhau, còn chói mắt hơn cả ngôi sao bảy màu nữa.
Bao giờ trở về nhất định anh ta cũng phải làm lại một bộ móng lấp lánh hơn cả bộ của Harold!
Cô giáo Mộc Tâm đậu xuống tảng đá. Thân rồng to lớn chắn hết ánh nắng mặt trời, bóng râm bao phủ con rồng nhỏ trên sườn núi: "Harold, em lại tới nữa. Lần nước cô đã bảo rồi, nếu em lại tới hang rồng nữa thì cô sẽ không khách khí đâu."
Harold chắp tay sau lưng, lùi về phía sau ba bước: "Cô giáo đừng nói mấy lời khiến người ta tổn thương như vậy. Em chỉ là vừa lúc đi ngang qua đây nên vào xem một chút mà thôi. Nếu không có chuyện gì thì em đi trước đây."
Dù sao cũng đã khoe đủ rồi. Còn lâu hắn mới đánh nhau với cô giáo, lỡ làm hỏng móng tay thì sao.
Ti Kim liếc nhìn một cái rồi cam chịu số phận đi theo sau lưng Harold, chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên có một bé rồng đỏ trong đám rồng con đứng lên, tiến lên hai bước về phía Harold: "Harold, chờ một chút."
Harold quay đầu: "Chuyện gì?"
Bé rồng đỏ hơi ngại ngùng, khe khẽ vỗ đôi cánh nhỏ rồi cúi đầu bóp móng vuốt, thật lâu sau mới lên tiếng: "Tôi muốn hỏi, hỏi một chút, sao móng vuốt của anh lại lấp lánh được vậy?"
Vấn đề này coi như đã hỏi ra tiếng lòng của vô số rồng con ở đây rồi. Cô giáo Mộc Tâm nghe thấy cũng tỉnh bơ nghiêng người về phía trước, muốn nghe rõ một chút.
Không có Long tộc nào có thể kháng cự lại những thứ lấp lánh. Chúng thật sự đã chạm tới trái tim của bọn họ rồi!
-
Sáng ngày hôm sau, Lộ Dao ngủ đến tám giờ mới dậy. Sau khi rửa mặt xong, cô cầm chiếc nhẫn đi vào trung tâm thành phố.
Nhắc mới thấy trùng hợp. Vị khách muốn mua nhẫn kia lại hẹn gặp mặt ở quán trà mà lần trước Lộ Dao, Trang Lương và Kỳ Giác đã cùng tới uống.
Lộ Dao đến sớm hơn giờ hẹn năm phút, vừa vào phòng bao đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Cô đi tới: "Ngài Thẩm, ngài Trang."
Vị khách mua nhẫn họ Thẩm, khoảng ba mươi tuổi, mặc một bộ vest màu xám tro, gầy gò lạnh lùng, vẻ mặt hơi hốc hác.
Ngồi chung với người này chính là Trang Lương đã lâu không gặp. Trông hắn ta gầy đi không ít.
Nhìn thấy Lộ Dao, Trang Lương vô thức đứng bật dậy, bị Thẩm Bình Tiến nhìn một cái thì lại gượng gạo ngồi xuống, giọng nói run rẩy: "Cô Lộ."
Thẩm Bình Tiến nhướng mày: "Quen à?"
Trang Lương ấp a ấp úng: "Coi như, coi như vậy đi."
Đáng lẽ hắn ta phải nghĩ đến từ lâu rồi mới phải. Dám ngang ngược ra giá một triệu, lại là một lính mới ở khu vui chơi thành phố Dao Quang này, anh ta biết một người như Lộ Dao cũng là chuyện bình thường.
Lần trước sau khi trở về từ cửa hàng đồ ăn nhanh, hắn ta đổ bệnh rất lâu.
Trong khoảng thời gian đó Kỳ Giác có đến thăm hắn ta, bảo là cửa hàng đồ ăn nhanh kia lại xuất hiện rồi.
Trang Lương nghe xong lại càng bệnh nặng hơn trước, đóng cửa không tiếp khách rất lâu.
Nhà họ Thẩm rất có quyền thế ở thành phố Dao Quang. Nếu không phải thật sự là không thể từ chối được thì hắn ta cũng không muốn ra khỏi nhà chút nào.
Không thể ngờ được rằng lại gặp được bà cô Lộ Dao này ở đây. Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu hắn ta trống rỗng.
Lộ Dao lấy chiếc nhẫn từ trong túi xách ra, đẩy tới chính giữa bàn rồi vào thẳng vấn đề: "Hai người xem trước xem sao? Nếu không có vấn đề gì thì trả tiền giao hàng nhé. Lát nữa tôi còn phải đi làm nữa."
Cô rất hào phóng, không hề lo lắng chiếc nhẫn bị cướp mất.
Nếu xảy ra vấn đề trong lúc giao dịch thì bảo vệ trưởng sẽ thay mặt giải quyết tất cả. Đến lúc đó sẽ không còn chỉ là giao dịch một triệu nữa thôi đâu.
Đây cũng là căn cứ để cô đồng ý giao hàng trực tiếp.
Dưới sự ám chỉ của Thẩm Bình Tiến, Trang Lương cầm chiếc nhẫn lên, chỉ nhìn một cái rồi đặt xuống, gật đầu nói: "Đúng là một chiếc nhẫn mới chưa từng được sử dụng."
Nhưng trong lòng hắn ta lại đầy nghi ngờ. Chẳng phải lần trước Lộ Dao đã dùng rồi à? Tại sao lại có cái mới? Chẳng lẽ cô có rất nhiều nhẫn như vậy?
Trang Lương không dám tìm hiểu sâu hơn nữa, ngồi một bên vô cùng sốt ruột.
Trái lại Thẩm Bình Tiến càng hào phóng hơn. Nghe nói là một chiếc nhẫn mới, anh ta rút ngay hai cái vali da màu đen dưới gầm bàn lên, mở ra để lộ những tờ tiền đỏ rực: "Một triệu đây. Cô Lộ có thể kiểm tra lại một chút."
Lộ Dao xách hai vali tiền rời đi. Thẩm Bình Tiến đặt chiếc nhẫn trong tay chơi đùa rồi nhìn về phía Trang Lương, đáy mắt lộ ra vẻ suy nghĩ: "Có vẻ như ngài Trang rất sợ cô Lộ này."
Trang Lương gật đầu ngay không do dự, nhưng cũng không muốn nói nhiều. Hắn ta đứng lên nói: "Vận may của ngài Thẩm thật không tệ, được như ý muốn. Mọi chuyện đã xong xuôi, tôi đi trước đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận