Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 497: Trung thu 20

Chung Như Nghênh: "Khuôn bánh Trung thu cũng đã làm ra, tỷ lệ nhân và vỏ bánh đều đã được điều chỉnh đến mức tốt nhất, phân công công việc nấu nướng rất nhanh. Thực sự rất bận rộn, cô có thể yêu cầu người già gần đó hỗ trợ.”
Lộ Dao gật đầu: "Được, sắp xếp rất ổn thỏa.”
Lộ Dao cất một hộp bánh Trung thu làm mẫu vào trong kho, ra khỏi cửa hàng Blind Box, quay đầu đi vào tiệm làm nail.
Đại lục Alexandria đã là đêm khuya, nhưng các cửa hàng làm nail vẫn được thắp sáng, có lẽ các nhân viên cửa hàng ngoại tộc vẫn còn làm việc suốt đêm để làm bánh Trung thu.
Lộ Dao đẩy cửa ra: "Tôi về rồi.”
Đại sảnh của khu nghỉ ngơi, nhân viên cửa hàng ngoại tộc phân chia ngồi trên sô-pha, thưởng trà đọc sách, cảnh tượng rất thản nhiên.
Không giống như trong dự đoán, hơn nữa trong khuôn mặt quen thuộc lẫn lộn với một khuôn mặt không quá quen thuộc, nhưng Lộ Dao cũng biết đây là nhà bói toán người cá Đỗ Mạn Ninh.
Lộ Dao đi vào, trước tiên chào hỏi Đỗ Mạn Ninh, quay đầu nhìn về phía nhân viên bán hàng: "Bánh Trung thu đã xong chưa?”
Hối Hối đến bên cạnh Lộ Dao, vươn tay múp míp túm lấy ống quần của cô: "Chít chít!”
Ở chính giữa bàn đặt một rương đựng châu báu khéo léo, chất liệu có hơi giống ngọc thạch, hơi trong suốt, bên cạnh khảm đầy bảo thạch vụn, lóe lên chói mắt.
Lộ Dao hơi dừng lại: "Bánh Trung thu để ở trong rương?”
Tất cả mọi người đều đưa ra một bộ dáng thấp thỏm khó lường, không nói lời nào.
Những bộ dạng này đều là học từ trong truyện tranh, Lộ Dao hối hận vì đã cho bọn họ quá nhiều tư liệu để đọc.
Cô nghiêng người mở rương kho báu, chớp mắt.
Cái hộp dọa người như vậy, bánh Trung thu đặt bên trong lại vô cùng đáng yêu.
Tổng cộng mười miếng, phong cách hoàn toàn khác với cửa hàng Blind Box, những cửa hàng làm nail làm ra bánh Trung thu hình lập phương, còn đây thì lại chọn rương kho báu để sử dụng đóng gói.
Lộ Dao lấy thìa bạc nhỏ gạt ra, đáy xốp giống như phôi bánh ngọt, gắp nhân, ở giữa trải một lớp đường cứng, trên tấm đường có tấm hình thu nhỏ của mười chủng tộc lớn sống ở Đại lục Alexandria - Cự long, Yêu tinh, Ác ma, Tinh Linh, Bất Tử tộc, Huyết tộc, Ma tộc, Người cá, Á nhân cùng với Nhân tộc.
Lộ Dao dùng thìa bạc chọc chọc, một con người tí hon đứng ở trên bệ là một vùng mềm mại, kết cấu giống như thạch, nhưng hình tượng của bọn họ lại tinh xảo chân thật, rất chi tiết, còn làm lộ ra hết tư tâm của người chế tác không sót một chút nào.
Hình tượng trên bánh Trung thu Yêu tinh là một đôi song sinh đáng yêu, trên bánh Trung thu Cự long có ba con vàng, đỏ, đen bạc, tượng trưng cho tài phú, trên bệ còn làm cảnh tượng mô phỏng vàng bạc châu báu, trên bánh Trung thu Huyết tộc là con dơi nhỏ ôm Slime mềm mại, trên bánh trung Ma tộc là Slime đội mũ dơi nhỏ, trong ngực ôm một con búp bê hình tượng Nhân tộc, bộ dạng con búp bê nhỏ kia giống Lộ Dao...
Đúng như cô dự liệu, nhân viên cửa hàng ngoại tộc này ai cũng không thỏa hiệp, cuối cùng vẫn là mỗi người làm bánh Trung thu mình muốn làm nhất.
Tinh xảo ngoài sức tưởng tượng, Lộ Dao không nỡ ăn.
Harold chê cô lề mề, trực tiếp chọn ra bánh Trung thu ba con rồng nhỏ từ trong hộp: "Ăn cái này, rồng con màu đen bạc là ngon nhất.”
Chủng loại Cự long quá nhiều, khi chế tác bánh Trung thu, ba con rồng nhỏ đều muốn làm hình tượng thuộc tính của mình, không tranh chấp được thì đánh nhau.
Trận chiến của Cự long đánh nhau đặc biệt phiền phức, cuối cùng được Ambrose đề nghị mới áp dụng biện pháp trung hòa này.
Đối mặt với Harold trắng trợn giẫm đạp, sắc mặt Ti Kim hơi đen: "Hương vị không giống nhau, chủ tiệm ăn xong, làm ơn hãy thành thật chọn ra rồng con ngon nhất đi.”
Ánh mắt của Tina cũng sáng quắc nhìn Lộ Dao.
Lộ Dao: "..."
Hối Hối vội vàng dịch tới, móng vuốt thịt nhỏ lấy bánh Trung thu Ma tộc ra, đẩy đến trước mặt Lộ Dao, đôi mắt to linh hoạt trông mong nhìn cô: "Chít chít!”
Đôi song sinh Yêu tinh cũng bay tới, lấy bánh Trung thu Yêu tinh của bọn họ ra: "Ăn chúng tôi!”
Lộ Dao: "..."
Thực sự không muốn ăn một đứa trẻ.
Đi ra từ tiệm làm nail, Lộ Dao đi bộ cũng lắc lư.
Cô không chịu đựng được, mỗi cái bánh Trung thu đều phải ăn một miếng.
Bánh Trung thu Huyết tộc của Edward lại là rượu, nghe Ambrose nói là rượu ngon mà thủy tổ giấu ngàn năm.
Lần trước anh ta thức dậy, đã đào nó ra khỏi quan tài của mình.
Lộ Dao lúc đó: "..."
Đứng ở cửa quán bán đồ ăn nhanh, Lộ Dao hít sâu một hơi đẩy cửa đi vào.
Nửa đêm, cửa hàng bán đồ ăn nhanh vừa đóng cửa.
Tiểu Gia nghe được tiếng mở cửa, đoán được là Lộ Dao, lạch bạch chạy ra đón cô: "Chủ tiệm, bánh Trung thu của chúng ta đã làm xong. Cô là người đầu tiên nếm thử.”
Lộ Dao: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận