Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 588: Canh ba 1

Bạch Cẩm kiểm tra sức khỏe cho Chu Tố xong, chờ Bạch Tranh làm cho chú cháu Cơ thị.
Hai người này có bác sĩ gia đình, kiểm tra sức khỏe chỉ là phối hợp sự sắp xếp của bà chủ.
Người quá ít, hoàn toàn khác với tưởng tượng, Bạch Cẩm vô vị đến mấy bảng hiệu đối diện bên phố, nghi hoặc hỏi: “Người của cửa hàng đồ ăn nhanh không cần làm kiểm tra sức khỏe?”
Bạch Kính lắc đầu: “Lộ Dao chỉ nói bắt đầu từ tiệm nail, cửa hàng đó không cần.”
“Sao anh hai quen với bà chủ ở đây?” Bạch Cẩm thấy Bạch Tranh quá mất mặt, nói chuyện cũng dè chừng hơn.
Bạch Kính ngồi bắt chéo chân ở một bên, liếc nhìn Cơ Phi Mệnh đang lấy máu, cười nói: “Còn không phải nhờ vào của đầy tớ của Thần đại nhân đề bạt sao.”
Cơ Phi Mệnh nào không nghe ra sự châm chọc, thản nhiên nói: “Thần linh đã lụi bại, giờ nào còn đầy tớ của Thần? Chỉ là nhân viên giao hàng trên phố cổ đổ nát mà thôi.”
Bạch Tranh kinh sợ.
Ngữ điệu này... Là cái ý cậu ấy đang hiểu đúng không?
Cậu ấy rút kim tiêm ra, xoay đầu nhìn Bạch Kính.
Bạch Kính mỉm cười nhẹ quở: “Không phải em biết rất nhiều cơ mật nội bộ Cơ thị à, nhìn anh làm gì?”
Cơ Chỉ Tâm nghe nói thì ngẩng đầu lên: “Cơ mật gì?”
Mặt Bạch Tranh đỏ bừng, điên cuồng lắc đầu: “Không có gì không có gì, hiểu nhầm chút thôi.”
Con phố này rốt cuộc là sao?
Người lợi hại nhất hai đời Cơ thị tại sao đều cam tâm tình nguyện ở lại nơi này?
Cơ Chỉ Tâm thận trọng dè dặt, đã ngửi ra được manh mối trong lời nói đó, mắt nhìn gắt gao vào Bạch Tranh, vẻ mặt u ám.
Bạch Tranh cảm nhận được áp lực cực đại, gần như không dám ngẩng đầu.
Cơ Phi Mệnh đứng dậy, ấn vai Cơ Chỉ Tâm, nhẹ lắc đầu.
Hạng mục sau đó hoàn thành trong sự lặng im gượng gạo.
Vừa kết thúc, Chu Tố đẩy Cơ Chỉ Tâm về cửa hàng Lông Xù.
Bạch Kính đứng dậy, xách ghế lên cũng chuẩn bị đến cửa hàng Lông Xù: “Hai em đến rạp chiếu phim, dù sao cũng không có mấy người. Làm xong rồi đến bên này tìm anh, nhớ tìm bà chủ xin số nhà.”
Bạch Tranh và Bạch Cẩm: “...”
Một chân đạp lên ngạch cửa, Bạch Kính lại quay đầu nói: “Phải rồi, rạp chiếu phim cũng có người quen, gặp được thì đừng bối rối.”
Bạch Tranh và Bạch Cẩm nhìn nhau, cũng từ trên mặt đối phương nhìn ra vẻ bất lực “muốn trốn, cũng trốn không thoát”.
Rạp chiếu phim nằm sát cửa hàng Lông Xù, mấy bước là tới, dọn máy móc qua cũng không phí sức.
Cơ Phi Mệnh dẫn đường phía trước, tốt bụng nhắc nhở: “Bạch Kính bằng lòng để hai người qua đây, chắc có sự kỳ vọng dành cho hai người. Tôi cũng nói rõ với hai người, nơi này không phải phố thương mại bình thường, dù nhìn thấy cái gì trong cửa hàng, cũng đừng kinh ngạc quá.”
Bạch Tranh đã cam chịu, tự giác rằng hôm nay còn thấy được bất cứ sự vật kỳ lạ hiếm gặp gì, cũng sẽ không làm lay động cảm xúc cậu ấy nữa.
Bạch Cẩm cảm thấy Cơ Phi Mệnh đang cố tình dọa họ, trái lại không còn sợ như lúc đầu.
Hai người đi sau lưng chú cháu Cơ thị, đạp lên bậc thang xi-măng, đi vào cổng lớn bằng kính.
Ngay lập tức, trong tai vang lên vô số âm thanh.
Bạch Tranh nghiêng nghiêng đầu, nhíu mày, âm thanh không biến mất, trái lại càng ngày càng lớn.
Cậu ấy chậm rãi xoay người, phảng phất như động tác tua chậm, mắt và miệng từng chút biến thành hình tròn, giơ tay túm chặt Bạch Cẩm, gian nan từ trong cổ họng ép ra giọng nói: “A Cẩm, có phải anh đang nằm mơ?”
Phản ứng của Bạch Cẩm gần giống cậu ấy, máy móc lắc đầu, cũng chậm chạp nói: “Không phải chúng ta đã vào rạp chiếu phim sao? Đây là... đâu?”
“Đây là rạp chiếu phim.” Lộ Dao kéo tà sau quần áo hai người, lôi họ đến bên cửa: “Đừng chặn khách.”
Bạch Tranh và Bạch Cẩm vẫn như tượng, tứ chi cứng đờ, nửa buổi cũng không có phản ứng.
Lộ Dao buông tay: “Vừa hết phim, khách đông, vừa hay hai người chờ chút. Hai mươi phút sau bắt đầu kiểm tra sức khỏe.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận