Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 455: Dấu hiệu cái chết của câu chuyện 1

"Số 1042 ăn nhanh lên!"
"Tóc ảnh hưởng đến việc học, không nên để lại, cắt qua tai đi.”
"Chơi vi não làm cái gì? Nên học.”
“Mày lấy đống sách này ở đâu ra? Mang đi đốt hết cho tao.”
...
"Bài kiểm tra trí tuệ số 1042 là 195, bài kiểm tra thể lực là cấp F."
"Có thật sự là 195? Nhưng cô ấy trông rất ngớ ngẩn và không thể tự suy nghĩ như vậy.”
“Không được, nhân cách của cô ấy không hoàn hảo, không thể thích ứng với các thí nghiệm tiếp theo."
"Kết quả phán định số 1042 là tàn... phẩm."
Đột nhiên Cửu Hoa bừng tỉnh, bực bội túm tóc, phát hiện mình ngủ trên ghế sofa, trên vai được phủ một tấm chăn màu xám nhạt.
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, hai đôi dép ở cửa chính được sắp xếp gọn gàng, Lộ Dao và Harold đã ra ngoài, có lẽ là đến bệnh viện để thăm Thanh Mỹ.
Cửu Hoa giơ tay lên nhẹ nhàng day day mi tâm, trong khoảng thời gian này quá ồn ào, vậy mà lại nuôi thành thói quen không tốt.
Họ chỉ đến nhà hai lần, vừa mới rời đi thì căn phòng lại trống rỗng, thật kỳ lạ.
Cảm xúc ảm đạm giống như rêu ẩm ướt, dường như trên da chảy mồ hôi nóng, làm ướt quần áo từng chút một, mang lại cảm giác dính dính và không thoải mái.
Cửu Hoa đứng dậy uống một ly nước, đi chân trần đến cửa ra vào, kéo dép lê lên, mở cửa đi ra ngoài.
Những đám mây màu xám giống như một chiếc giường mùa đông nặng nề, bướng bỉnh nằm giữa nửa bầu trời.
Cửu Hoa nằm ngửa trên nóc tòa nhà chung cư, ánh mắt vô thần.
Xa xa có đàn chim sẻ thưa thớt bay qua, mây đọng lại nặng xuống vài phần.
Hôm nay có mưa lớn.
Cửu Hoa chậm rãi nhắm mắt lại, gió lạnh thổi qua da, lạnh lẽo, ngay cả tư duy cũng dần dần tỉnh táo lại.
"Cô đang làm gì vậy?" Giọng nói nghi ngờ của thiếu niên vang lên.
Đột nhiên Cửu Hoa mở to mắt, quay sang đối diện với khuôn mặt đang nhíu mày của Harold, sững sờ: "Sao anh lại trở lại?”
Dựa theo mọi lần, cô ấy cho rằng bọn họ sẽ ở lại bệnh viện đến chiều rồi trực tiếp trở về biển sâu.
Harold xách cô ấy đứng dậy: "Sắp mưa rồi, Lộ Dao nói chờ mưa tạnh rồi mới quay về cửa hàng. Đi xuống mở cửa đi.”
Cũng không phải là hắn không có khả năng phá cửa, nhưng Lộ Dao không cho.
Dưới lầu, Lộ Dao cầm theo hai túi nguyên liệu nấu ăn đứng ở cửa, rất có hứng thú: "Hình như sắp mưa rồi, tôi mua chút nguyên liệu nấu ăn, còn có hải sản tươi sống được lấy từ biển lên, lát nữa chúng ta sẽ ăn lẩu.”
Cửu Hoa ấn mật mã mở cửa, nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu: "Lẩu sao, phiền phức chết đi được.”
Harold nghe được, giọng điệu kiêu ngạo: "Lộ Dao nấu lẩu siêu ngon, cô rửa rau đi."
Cửu Hoa: "..."
Căn hộ của Cửu Hoa khá lớn, tầng cao, môi trường cũng rất tốt.
Phòng khách có một bức tường được thông trực tiếp, làm cửa sổ sát đất khổng lồ nhìn về một phía.
Bọn họ chuẩn bị lại nguyên liệu nấu ăn, ngồi xuống dưới sàn nhà bên cửa sổ sát đất.
Ngay sau khi lẩu được đun sôi, mưa to kéo đến.
Cửu Hoa nhìn ngoài cửa sổ đến mức xuất thần, Lộ Dao gắp tôm hùm nóng hổi bỏ vào trong chén của cô ấy: "Vừa được vớt, cực kỳ tươi mới, cộng thêm nước sốt do tôi tự pha, siêu ngon.”
“Cảm ơn." Cửu Hoa ăn uống nho nhã, nhai kỹ nuốt chậm, không nhanh không chậm.
Harold thì lại như gió cuốn mây bay, bên cạnh bàn rất nhanh chất đống thức ăn giống như một ngọn núi nhỏ.
Là một con rồng khổng lồ, mấy con tôm hùm, cua nhỏ này thực sự là không thấm vào đâu, nhưng nó lại ảnh hưởng đến hương vị.
"Sức khỏe của Thanh Mỹ không thành vấn đề, chỉ cần một chút thời gian tĩnh dưỡng. Hôm nay cô ấy nói với tôi, chức vụ ban đầu trong công ty vẫn được giữ lại cho cô ấy, sau khi vết thương tốt hơn sẽ quay lại làm việc.”
Lộ Dao không ngừng cho thức ăn vào nồi, phần lớn là hải sản tươi sống, còn có miếng thịt hơi mỏng, lăn một vòng trong nồi nước là chín, vớt ra chia cho một người một rồng.
Cửu Hoa gật đầu: "Tôi cũng đoán được, cô ấy như vậy rất tốt.”
Thanh Mỹ mất mười năm mới có được công việc bây giờ, hơn nữa cũng đã lấy được chứng minh cư dân chính thức của thành phố Dạ Quang, cuộc sống sinh hoạt sau này, cả đời đều là con đường bằng phẳng.
Cô ấy cúi đầu cắn bào ngư, cố hết sức nhai, nuốt xuống mới tiếp tục nói: "Có phải sau này mọi người sẽ không đến thành phố Dạ Quang nữa đúng không?”
Trên mạng nói rất nhiều về cửa hàng Lông Xù, vốn người trên thế giới này là tín đồ của Nữ thần biển sâu, tin đồn truyền rằng cửa hàng Lông Xù có liên quan đến Thần Hải nơi Nữ thần sinh sống, lan truyền rất nhanh trên mạng.
Một số người không tin, nhưng sau khi nhiều người đọc hơn tám trăm phiên bản của "cửa hàng Lông Xù" được mô tả bởi cư dân mạng, tất cả đều bày tỏ "muốn đi".
Lộ Dao gật đầu: "Ngược lại tôi còn muốn đi tham quan thành phố này một chút, gần đây chắc chắn sẽ không có thời gian. Thanh Mỹ vừa đi, nhân viên trong cửa hàng lại càng thiếu, bận không chịu được."
“Ừm, đúng vậy." Cửu Hoa gập đầu, hình như hoàn toàn không nhận được tín hiệu.
Lộ Dao lại gắp thức ăn cho cô ấy, ăn xong một bữa lẩu, mưa to thành mưa nhỏ.
Sau khi dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, Cửu Hoa tìm một quyển sách, nằm trên sô-pha đọc, hoàn toàn mặc kệ hai vị khách.
Harold rửa bát xong, nằm xuống thảm rồi ngủ thiếp đi.
Mục đích của Lộ Dao vẫn chưa đạt được, còn loanh quanh ở trong phòng.
Thứ nhiều nhất trong căn hộ của Cửu Hoa chính là sách vở và các loại đồ điện tử, khắp nơi đều có thể nhìn thấy chi chít các tờ giấy note.
Cô nhận được sự đồng ý của đối phương, bắt đầu lật sách trên kệ.
Lịch sử, địa lý, khoa học tự nhiên... Chỉ cần để hệ thống quét một lần nữa, cô có thể nhớ được hết những thông tin này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận