Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 439: Tôi thấy cô ấy lăn lộn rất vui vẻ 1

Trên một vòi của sao biển mập có một vết thương chữ thập mới.
Lần trước Lộ Dao không chú ý đến vết thương của Cửu Hoa ở chỗ nào, nhưng mở tiệm đã lâu, xác suất gặp được một chú cá tự kỷ như thế thật ra rất lớn.
Người này giống như Cửu Hoa, sau khi tự kỷ cũng biến thành sao biển chocolate.
Cô chưa từng thấy có người sau khi có thể rời khỏi biển rác mà vẫn quay về.
Sau khi hết ngạc nhiên, Lộ Dao chỉ cho rằng đây cũng chỉ là một vị khách mới đến, bước ra mở cửa.
Sao biển mập nhúc nhích những chiếc vòi ú nú của mình, bò từ trên xuống, vào trong phòng cá voi sát thủ biến thành nữ sinh mặc một bộ đồ ở nhà màu xám bạc.
Lộ Dao ngẩn người, hồi sau mới thốt lên: “... Là cô!”
Cửu Hoa bò lên, phủi mấy hạt bụi vốn không tồn tại trên người mình, vui vẻ ôm lấy Lộ Dao: “Hây da, cuối cùng cũng gặp được cô rồi.”
Giọng điệu của cô ấy giống giấu được sự vui mừng, không hề khách sáo, Lộ Dao cũng bất lực nhẹ nhàng ôm lại: “Sao lại quay về rồi?”
Cửu Hoa lùi ra sau một bước, nhìn cô một lượt: “Hình như cô rất ngạc nhiên à? Không phải nói lần trước sẽ gặp lại sao, trước giờ tôi luôn giữ lời hứa.”
Ánh mắt cô ấy sáng long lanh, không có chút tạp chất nào, nhìn thẳng vào cô giống như mọi thứ đều là chuyện đương nhiên.
Bỗng nhiên Lộ Dao có hơi khó nói, ánh mắt kia quá đỗi chân thành khiến cô sinh ra cảm giác áy náy, giải thích: “... Trước giờ chưa có vị khách nào sau khi rời đi mà còn quay lại, cô là người đầu tiên.”
Đôi mắt đen nhánh của Cửu Hoa khẽ sáng rực: “Thì ra là thế. Lần trước chưa chơi đã, lần này không biết sẽ ở lại bao lâu, cứ đến xem chim con trước.”
Lộ Dao được Cửu Hoa cầm lấy tay chạy, trong lòng không ngừng ngẫm nghĩ: Đây là rối loạn lo âu xã hội thật á hả?
Bà chủ thường đi lặn, thể lực cũng theo đó mà tăng lên rất nhiều, chạy đi cũng không thấy gì.
Nhưng ngược lại là Cửu Hoa, mới chạy chưa được hai trăm mét đã thở phì phò, không thể không kéo cô dừng lại.
“Không được rồi, mệt quá.”
Lộ Dao cười cô ấy: “Thể lực này của cô không ổn rồi nhé, mới chạy hai bước đã thế.”
Cả mặt Cửu Hoa đỏ bừng: “Già rồi già rồi.”
Lộ Dao bật cười: “Chưa đến nỗi già, nhưng thiếu luyện tập. Tôi rất tò mò, sao cô lại chạy đến đây nữa thế?”
Cửu Hoa ôm eo, vô cùng kiêu ngạo: “Chắc là vì tôi có thiên phú đó.”
Lộ Dao: “Ồ, thiên phú tự kỷ à?”
Cửu Hoa hếch cằm: “Cô nói gì thế, sao tôi không hiểu nhỉ?”
Lộ Dao thở dài: “Xem ra cô vẫn không biết nguyên nhân mình đến đây.”
“Nguyên nhân gì?” Cửu Hoa tò mò.
Lộ Dao kể đại khái tình huống của biển rác một lượt, vừa hay đến trước phòng của sứa.
Cửu Hoa kéo cô đi nhanh mấy bước, chạy tới: “Mấy ngày không gặp, hình như chim bạc má đuôi dài lại mập thêm một tí, đáng yêu chết đi được.”
Lộ Dao: “...”
Hoàn toàn không nghe lời cô nói.
Chim bạc má đuôi dài tròn vo, thông minh nhanh nhẹn, được rất nhiều vị khách yêu mến.
Dưới lồng chim nhỏ, các vị khách nằm thành một mảng, ai nấy cũng đều cẩn thận vuốt ve chim bạc má đuôi dài.
Trên lồng chim chỉ thấy một còn một chú chim anh vũ kiên cường đứng đó, mặc kệ các vị khách trêu đùa thế nào cũng không xuống.
Cửu Hoa cũng đến trước lồng chim, huýt sáo trước chú anh vũ: “Chim bạc má đuôi dài, moa moa.”
Vị khách đứng bên cạnh nói: “Không có tác dụng đâu, chú anh vũ này cứng đầu nhất, ai làm gì cũng không thèm để ý.”
Lộ Dao nhích đến bên Cửu Hoa: “Tính tình nó cứng cỏi nhất, thích đứng ở chỗ cao. Từng huấn luyện nhưng hiệu quả không mấy rõ rệt, sau này tôi cũng tính thôi bỏ đi. Thực ra trong tiệm vẫn còn mèo, dễ tính dễ nết, còn vài chỗ có thể nghỉ ngơi nữa, cũng có thể ăn hải sản.”
Tính cách của chú anh vũ này khác với những chú khác, vừa nhìn thì không thấy, vài ngày sau khi đi làm Lộ Dao mới phát hiện, trong phòng chỉ còn chú chim bạc má đuôi dài lười biếng.
Lộ Dao tìm cơ hội nghe tiếng lòng của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận