Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 300: “Tôi không mở được.” 3

"Thì ra là như vậy." Lộ Dao gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, xoay người đi tới trước mặt Vệ Huyên, đưa lấy con đao bé: "Nếu em không muốn cái này, chị có thể thu hồi, đổi lại một cái hộp thức ăn mười lăm xu blind box cho em.”
Người của tiểu đội Tưởng Hàn nhao nhao vây quanh Lộ Dao, tò mò muốn sờ sờ con dao trong tay cô.
"Chủ tiệm, con dao này xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao nó lại sắc bén như vậy?”
"Có phải bởi vì dị năng của chủ tiệm đặc biệt lợi hại, lại rất am hiểu dùng loại vũ khí nhỏ này hay không?"
Trong lòng Lộ Dao nói thầm "chỉ chờ mấy người hỏi câu này", trên mặt bình tĩnh, lắc đầu: "Không phải, mọi người hiểu lầm rồi. Tôi không có dị năng, chỉ là một người bình thường.”
Các thành viên trong nhóm: "... Chủ tiệm, cô đang nói đùa à?”
Lộ Dao ấn chỗ mở của con dao một lần nữa, giới thiệu: "Đạo cụ này tên là đao tinh hạch, trong lưỡi đao được đổ đầy năng lượng tinh hạch có độ tinh khiết cao. Mấy người nhìn kỹ mà xem, trong thân đao có chất lỏng màu vàng đang chảy. Năng lượng tinh hạch sau khi tinh chế rất lớn, có thể làm mỏng như thế này, nếu so với các vũ khí khác thì nó sắc bén hơn bất kỳ vật liệu nào. Nó không kén chọn người sử dụng, người thường và dị năng giả đều có thể dùng nó dễ dàng đánh chết động thực vật biến dị.”
Vẻ mặt Vệ Huyên khẽ thay đổi, nếu có thanh đao này, cô bé và Niếp Vũ đều không cần phải làm Huyết dương nữa, không có dị năng cũng có thể đi ra ngoài săn bắn, thu thập tinh hạch.
Lúc cô bé bị cha mẹ vứt bỏ, tuổi còn rất nhỏ, cũng không nhớ rõ làm thế nào đã thành Huyết dương.
Từ mấy tuổi đến mười mấy tuổi, không ngừng rút máu làm mồi nhử, nhận được một chút thức ăn có thể lấp đầy bụng, không chết là được.
Về sau, trên người cô bé không cắt được vết chảy máu nữa, miễn cưỡng cắt ra vết thương cũng không có cách nào hấp dẫn thú biến dị nữa, bị đội ngũ vứt bỏ, là Niếp Vũ cũng là Huyết dương thu lưu cô bé.
Nếu như không phải gánh vác sinh hoạt của hai người, Niếp Vũ sẽ không liều mạng như vậy, đồng thời làm Huyết dương cho hai đội ngũ.
Thân thể tiêu hao quá nghiêm trọng, thế cho nên trong nhiệm vụ xuất hiện sai lầm, không thể chạy trốn kịp thời, bị trọng thương dẫn đến thành bộ dáng này, hai nhóm tiểu đội đi cùng cũng mặc kệ cô ấy.
Giá như có thể đổi lấy thức ăn, Niếp Vũ sống sót, các cô vẫn không có chỗ dựa để sống sót, Niếp Vũ sẽ càng muốn trở về làm Huyết dương...
Nếu cô bé lấy con đao này, sau này cô bé có thể đi săn.
Nhưng lần này nếu không đổi thức ăn, Niếp Vũ rất có thể sẽ chết ngay lập tức.
Không có Niếp Vũ, một mình cô bé giãy giụa trên thế gian này, có ý nghĩa gì nữa?
Lộ Dao nhìn trong mắt Vệ Huyên giãy giụa không chắc chắn, thấp giọng nói: "Nếu như em muốn thanh đao này, chị có thể đưa một blind box thức ăn và một phần thuốc cho em. Viết một bản giấy, khi nào em có tinh hạch thì trả lại cho chị.”
Ánh mắt Vệ Huyên sáng ngời, lập tức nói: "Em muốn thanh đao này, cám ơn chủ tiệm.”
Bàn ghế có thể tùy chỉnh mang từ Đại lục Alexandria đã được đặt ở sảnh cửa hàng blind box, tiểu đội Tưởng Hàn đưa Niếp Vũ đang hôn mê đến cửa hàng nghỉ ngơi.
Lộ Dao cầm chậu sạch và khăn tay, bảo Vệ Huyên dùng nước ấm lau vết thương cho cô ấy một chút, lại quay về tiệm làm móng lấy thuốc.
Tình hình của Niếp Vũ không chỉ là bị thương, còn có suy dinh dưỡng lâu dài cùng với mất máu quá nhiều, không thể điều trị bằng thuốc, có khả năng sẽ chưa tỉnh lại được.
Nhưng dược phẩm không thể có hiệu quả quá nhanh, Lộ Dao pha loãng dược phẩm ra gấp trăm lần, tạo thành viên nang, dùng giấy bọc lại.
Tiểu đội Tưởng Hàn cực kỳ hứng thú với đao tinh hạch, ngay cả blind box tinh hạch cũng sinh ra hứng thú.
Không nhịn được tò mò, mỗi người rút ra một cái blind box tinh hạch, ngồi vây quanh bên cạnh bàn mở hộp.
Vệ Huyên tìm được Tưởng Hàn, thấp giọng nói: "Em là Vệ Huyên, đang ở tại căn cứ Đình Thành. Tên anh là gì và sống ở căn cứ nào? Tiền của blind box đó, khi nào em kiếm được chắc chắn sẽ trả lại cho anh.”
Tưởng Hàn chớp chớp mắt, nói thẳng: "Anh tên là Tưởng Hàn, ở căn cứ Trường Minh. Nhìn em ở Đình Thành có vẻ không tốt lắm, có muốn đến Trường Minh hay không?”
Vệ Huyên sửng sốt: "Vì sao?”
Tưởng Hàn nhìn chằm chằm con đao tinh hạch đang ở trong tay cô bé: "Con đao này rất thú vị. Bọn anh không thể rút trúng nó ngay bây giờ.”
Vệ Huyên thở phào nhẹ nhõm, ngược lại trong lòng đang nghiêm túc suy nghĩ.
Căn cứ Trường Minh không phải là căn cứ lớn, nhưng người trước mặt này so với rất nhiều người cô bé gặp ở Đình Thành đều giảng đạo lý, có phải cũng có thể nói rõ hoàn cảnh sinh hoạt của căn cứ Trường Minh tốt hơn so với Đình Thành hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận