Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 330: Cảm giác của cô không đúng 3

Vài phút sau, Lư Huệ đã được cầm máu, vết thương cũng được băng bó xong, hô hấp bình ổn trở lại.
Người của tiểu đội tìm kiếm và hàng người của Hứa Như thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường về căn cứ, ánh mắt của Hứa Tư Thụy lướt qua túi mây của họ, hỏi: “Mọi người tìm được vật tư ở vùng lân cận?”
Nhóm của Hứa Như vẫn xếp thành hàng, đỡ nhau tiến bước.
Chu Hồng tiếp lời nói: “Không phải vật tư, vùng lân cận có một cửa hàng Blind Box, dùng tinh thạch có thể mua được thức ăn, dược phẩm và vài đạo cụ chống rét.”
Người trong tiểu đội tìm kiếm hơi không dám tin, họ đi ra xa đến thế cũng không tìm thấy vật tư, vùng lân cận lại có một cửa hàng có thể tùy lúc đổi thức ăn dược phẩm.
Nhưng dược phẩm Hứa Như lấy ra là hàng thật giá thật, không thể nghi ngờ.
Đội tìm kiếm đưa Lư Huệ về căn cứ, lập lại đội hình đội lần nữa, xuất phát đi thẳng đến cửa hàng Blind Box ở vùng lân cận.
Bên ngoài cửa hàng Blind Box, tuyết đọng trên quảng trường được quét sạch sẽ, Tưởng Hàn dẫn một nhóm Đại Tân sinh của căn cứ, xếp hàng trải nghiệm xe trượt tuyết.
Lộ Dao và Trì Cẩn đứng một góc trong quảng trường, nhìn họ luyện tập.
“Sao anh không học được?” Lộ Dao bất lực nhìn Trì Cẩn.
Thanh niên mỗi ngày đúng giờ đến đây luyện tập, tận mấy ngày trời cũng không học được, trái lại là toàn học được mấy bạn nhỏ kia đến hóng hớt.
Trì Cẩn liếc cô một cái, vẫn dáng vẻ lười biếng: “Tôi học chậm, không bằng người trẻ tuổi.”
“Anh trông có vẻ cũng không quá hai mươi, già chỗ nào? Tôi cảm giác như anh không muốn học ấy, có lý do gì à?” Lộ Dao hỏi.
Trì Cẩn đút tay vào túi, dựa người lên cột đèn đường phía sau, giọng nói dịu êm trong trẻo: “Cảm giác của cô không đúng. Luôn cố gắng học, chỉ là học không được.”
Anh ấy như một đóa hoa yếu ớt nhợt nhạt, cành lá lười nhác xòe ra, giả vờ không có tính công kích.
Tầm nhìn Lộ Dao thả ra xa, hơi híp mắt lại, giọng điệu xa xăm ôn hòa: “Nhóm Tưởng Hàn cũng học được rồi, sau này bảo họ dạy anh. Xe cũng có thể chạy về căn cứ, cứ đậu ở bên này không phải cách. Tôi đi làm việc trước, bên ngoài lạnh, về sớm chút.”
Trì Cẩn nhìn bóng lưng của cô, bờ môi mỏng hơi cong lên, vẫn nhạy bén đến thế.
Hơi đến gần chút, sẽ bị đẩy ra.
*
Cơ Phi Mệnh cắt tóc, cạo sạch bộ râu, còn tháo miếng che mắt xuống rồi đeo một cái kính gọng vàng lên, ăn mặc trông như một quý ông thời xưa rồi lái chiếc Cadillac đời mới đến phố thương mại làm việc.
Ông ta trời sinh đã có mắt Âm Dương. Từ khi vừa chào đời, địa vị của ông ta ở trong tộc đã rất cao.
Hồi mười sáu tuổi ông ta được chọn làm đầy tớ của Thần, vào núi Thần ở. Trước ba mươi tuổi, nhân sinh của ông ta hoàn toàn tách biệt với người bình thường.
Sau đó ông ta công tác mấy năm trong bộ phận 955 mới học được một chút quy tắc xử sự và cuộc sống bình thường của một thành phần trí thức hiện đại.
Bà chủ nói ông ta là nhân viên cửa hàng Blind Box, thế là cả đêm Cơ Phi Mệnh lên mạng học tập kiến thức liên quan đến Blind Box.
Sau một đêm học tập, ông ta cảm thấy mình đã có đầy đủ kiến thức liên quan đến các mặt hàng blind box và thị trường blind box rồi.
Dù bà chủ có đặt ông ta vào vị trí nào thì ông ta cũng có thể đảm nhận nhiệm vụ một cách hoàn mỹ.
Cơ Phi Mệnh dừng xe ở chỗ đậu xe bỏ hoang bên góc phố thương mại. Trước khi đi tới cửa hàng Blind Box, ông ta sửa sang lại cà vạt và ống tay áo vest theo thói quen rồi mới giơ tay lên nhẹ nhàng gõ lên cửa.
Lộ Dao đi ra mở cửa, nhìn thấy nhưng không nhận ra người đàn ông trung niên đang đứng ngoài cửa này là ai. Vẻ mặt cô hơi sửng sốt: "Xin hỏi ông là?"
Cơ Phi Mệnh lùi về phía sau một bước rồi tự giới thiệu bản thân với vẻ mặt đàng hoàng: "Bà chủ, là tôi, Cơ Phi Mệnh."
"..." Lộ Dao bước sang bên cạnh một bước nhường ra một khe hở ở cửa: "Ông vào trước đã."
Lộ Dao đã hỏi hệ thống từ trước rồi. Phần thực thể của cửa hàng là ở thế giới của cô.
Theo lý thuyết thì ít nhất người của thế giới thực cũng có thể đặt chân vào không gian thật của cửa hàng.
Trong con phố thương mại này, đối với người sống thì cửa hàng đồ ăn nhanh chính là nơi nguy hiểm nhất không thể đặt chân vào.
Còn những cửa hàng còn lại thì dưới tình huống được bà chủ cho phép, người sống vẫn có thể bước vào.
Cơ Phi Mệnh đứng ở cửa, vẻ mặt hơi cứng lại, gật đầu bước vào cửa hàng Blind Box.
Không gian trong cửa hàng rất lớn, hoàn toàn khác với lúc nhìn từ bên ngoài.
Có bảy, tám chiếc máy blind box được xếp thành hàng, còn có cả ba, bốn cái kệ để hàng pha lê với sức chứa không nhỏ nữa.
Trên kệ đặt đủ loại blind box chỉnh tề, từ bao bì đến kích cỡ đều không quá giống những gì mà ông ta đã thấy trên mạng.
Thời gian ở thế giới Vô Thường đang là chạng vạng sáu giờ tối nên trong cửa hàng có khách nhưng không nhiều. Thỉnh thoảng có ba bốn người kết bạn đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận