Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 369: Thật ra cô là mỹ nhân ngư? 3

Đỗ Thanh Mỹ đi theo Lộ Dao lên bờ cát trắng, chính thức tiến vào cửa hàng Lông Xù, cúi đầu thấy ba cục lông tròn nhỏ nằm rải rác khắp nơi, trái tim cũng mềm nhũn.
Cô ấy vừa mới trêu chọc Ăn Vạ ở bên ngoài, hai ba bước chạy tới, thật cẩn thận duỗi tay, sờ sờ bộ lông mềm mại của Ăn Vạ rồi mới trả lời Lộ Dao.
"Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tỉnh lại đã thấy ở dưới biển, còn biến thành cá nữa. Tôi lang thang trong nơi này đã lâu, có làm thế nào cũng không tìm được cách biến trở lại thành người, cũng không thể nào rời khỏi vùng biển này."
Lá gan của Ăn Vạ rất lớn, bị sờ cũng không sợ không tránh, còn dứt khoát nằm xuống tại chỗ, lộ ra cái bụng trắng mềm mại.
Đỗ Thanh Mỹ nheo mắt lại, khóe môi không thể khống chế mà nhếch lên, thật sự quá đáng yêu.
Ở dưới biển đã lâu, sờ được lông mèo con vừa mềm mại vừa ấm áp, tốc độ chữa lành điên cuồng tăng lên.
Cô ấy không nhịn được mà cúi người xuống, dán sát mặt vào cái bụng nhỏ của Ăn Vạ, nhắm mắt hít sâu một hơi, thỏa mãn thở ra, rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía Lộ Dao.
"Vừa nãy ở bên ngoài nhìn thấy mèo sữa, tôi đã sợ ngây người. Còn tưởng là bị nhốt ở nơi này lâu quá nên bắt đầu xuất hiện ảo giác. Cô là bà chủ của cửa hàng này?"
Lộ Dao gật đầu.
Ăn Vạ nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, quay người đứng lên kêu "meo meo" đi tới cọ vào tay của Đỗ Thanh Mỹ.
Đỗ Thanh Mỹ ngồi quỳ dưới đất, dứt khoát ôm Ăn Vạ vào trong lòng nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt kinh ngạc: "Vậy mà có thể làm được chuyện như thế này, cô là phù thủy sống dưới đáy biển? Hay là, thật ra cô là mỹ nhân ngư?"
Lộ Dao lắc đầu: "... Thật không dám giấu giếm, vừa nãy tôi cũng đang nghi ngờ, có phải cô là mỹ nhân ngư hay không?"
Đỗ Thanh Mỹ điên cuồng lắc đầu: "Quên tự giới thiệu, tôi tên là Đỗ Thanh Mỹ, hai mươi tuổi, một nhân viên văn phòng bình thường. Có một hôm tỉnh lại đột nhiên đến vùng biển này, còn biến thành cá dưới biển sâu."
Lộ Dao tự giới thiệu ngắn gọn, rồi chỉ vào mấy loài cá kỳ lạ đang lật ngửa bụng ở cách đó không xa: "Cô biết chuyện gì về mấy con cá đó không?"
Đỗ Thanh Mỹ gật đầu.
“Là cái gì?” Lộ Dao hết sức tò mò.
Đỗ Thanh Mỹ nhìn thấy có ít hoa quả trên bàn, ôm Ăn Vạ đứng dậy, quỳ xuống bên cạnh bàn: “Tôi có thể ăn một chút không?”
Có người đến, Lộ Dao không vội vàng, xoay người đi vào phòng bếp: “Cái đó tôi đã ăn rồi. Cô chờ một chút, tôi đi cắt đĩa mới.”
Bên cạnh bàn thấp có hộp khăn giấy sạch sẽ và hộp đồ ăn hình nút bấm, có thể ngăn được lông mèo.
Đỗ Thanh Mỹ lắc đầu tỏ vẻ không để ý, lấy một xiên trái cây màu bạc từ hộp đồ ăn ra, rồi xiên một miếng dưa lưới, dưa lưới để lạnh giòn ngọt lại nhiều nước, hương trái cây nồng đậm.
Cô ấy ăn một miếng xong, lại xiên thêm hai ba miếng nữa nhét vào miệng: “Lộ Dao, đừng cắt nữa. Cái này ngon lắm.”
Lộ Dao bưng tới một ly nước hoa hồng vải thiều có gas, ngồi đối diện cô ấy: “Vậy uống ly nước đi. Nhân viên cửa hàng tôi tự làm mứt hoa hồng vải thiều, ăn ngon lắm đó.”
Trời đang giữa hè, hoa quả của Đại lục Alexanderia ở thời điểm ngon nhất và cũng rẻ nhất, cô mua rất nhiều rồi đưa đến cửa hàng đồ ăn nhanh.
Kỳ Sâm, Toàn Thắng Cử và Mặc Thành đều tự nấu một chút mứt hoa quả, hương vị không giống nhau nhưng mùi vị thì không kém nhau là bao.
Tiệm cà phê ở tầng hai có để một ít đồ uống, Lộ Dao cầm một ít đến tiệm nail, đưa cho nhân viên dị tộc, rồi gói một phần đặt vào thế giới Vô Thường làm Blind Box.
Làm thế còn dư lại không ít, cô cầm mấy hộp đến cửa hàng Lông Xù, để tiếp đón khách hàng.
Đỗ Thanh Mỹ nhận lấy, mùi vải trộn lẫn với hương hoa hồng, phối cùng mùi thơm của nước chanh tươi, cộng thêm đá.
Một ngụm này quá tuyệt vời!
Cô ấy ừng ực uống hết nửa ly, nhìn về phía Lộ Dao: “Đồ uống ngon quá!”
Cửa sổ bên cạnh bàn thấp không đóng, gió mát thổi bay cái nóng, Đỗ Thanh Mỹ ngơ ngác, nhanh chóng ghé vào bên cửa sổ.
“Trời ạ, bên ngoài… là hình dáng trên bờ sao?”
Cảnh tượng trong cửa sổ và ngoài cửa sổ hoàn toàn không giống nhau, một bên là biển sâu xanh thẳm, một bên là ngọn núi xanh ngắt, đủ để khiến người ta kinh ngạc không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận