Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 767: Khi cậu muốn hiểu một người 4

Tiêu Trạch nghiêng người nằm sấp, cầm cái đuôi nhọn ngắn tũn mập mạp của thầy Alfred, nhắm mắt lại.
Chỉ chốc lát sau, chiếc chăn nhẹ nhàng phập phồng.
Nhóc đầu đinh ngủ say rồi.
Alfred nhẹ giọng nói: “Bạn học bổ túc số một Tiêu Trạch, ngủ ngon.”
Kết thúc buổi bổ túc thứ hai.
Bước ra từ Trung tâm bổ túc trẻ em, Tiêu Trạch cố ý đi tới siêu thị xa hơn để mua thịt và đồ ăn tươi ngon, định tự mình nấu cơm.
Về đến nhà, Tiêu Trạch thay quần áo rộng rãi thoải mái, rửa tay sạch sẽ, bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Chuông cửa vang lên, anh ấy ra mở cửa phòng khách.
Từ Hiểu Hiểu đứng ở ngoài, cánh mũi nhẹ ngửi, mắt tỏa sáng: “Thơm quá, anh đang nấu cơm à?”
Tiêu Trạch gật đầu xem như trả lời, nghiêng người để cô ta vào.
Từ Hiểu Hiểu cũng mặc quần áo ở nhà, vào cửa thì đi thẳng về phía phòng bếp, thấy rau đã thái sẵn trên bàn, còn có thịt băm, có chút không ngờ được.
“Xem ra đúng là một bàn đồ ăn lớn, hôm nay em có phúc ăn rồi.”
Tiêu Trạch không lên tiếng, im lặng nhặt hành lá, rồi bóc gừng tỏi, cắt nhỏ nguyên liệu, chuẩn bị xào rau.
Từ Hiểu Hiểu đã quen với một Tiêu Trạch lãnh đạm tự kỷ, tựa vào khung cửa nhìn anh ấy nấu ăn cũng không thấy nhàm chán.
Là một người trầm mặc ít nói, nhưng lúc ngủ lại là một dáng vẻ khác.
Đó là lần đầu tiên bọn họ cùng ăn cơm ở nhà với nhau, Từ Hiểu Hiểu giống như quen biết Tiêu Trạch lại một lần nữa.
Trước kia khi ở bên ngoài, dường như đều là anh ấy mua, cô ta ăn.
Hai người ít khi ngồi đối diện nhau ăn như thế này.
Dáng vẻ ăn cơm của anh ấy rất nhã nhặn, món ăn cũng ngon hơn so với tưởng tượng.
Ăn cơm tối xong, Tiêu Trạch rửa bát.
Từ Hiểu Hiểu ngồi ở phòng khách nghịch điện thoại, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bóng lưng Tiêu Trạch một cái, không hiểu sao tâm trạng rất tốt.
Tiêu Trạch rửa bát xong, quay về phòng ngủ thay quần áo sạch sẽ.
Lúc nấu cơm mùi dầu khói quá nồng, ám hết lên quần áo và trên người.
Anh ấy định đi tắm, rồi tính lát nói xong chuyện chính.
Từ Hiểu Hiểu ngẩng đầu, thấy Tiêu Trạch đứng cạnh cửa phòng ngủ, cảm thấy có hơi kỳ lạ.
Trông hôm nay anh ấy có cảm giác kỳ quái gì đó.
Cô ta đứng dậy đi về phía anh ấy.
Tiêu Trạch lại bước ra trước: “Từ Hiểu Hiểu, anh có lời muốn nói.”
Từ Hiểu Hiểu dừng chân, trong lòng có dự cảm.
Một giây sau, Tiêu Trạch nói: “Anh muốn kết thúc.”
Từ Hiểu Hiểu cúi đầu, cảm thấy mình có hơi kỳ lạ.
Rõ ràng đã nói từ trước, bên nào muốn kết thúc thì nói ra.
Chỉ là bạn cùng chơi với nhau, sao lại cảm thấy khó chịu được?
Trước đây chưa bao giờ cảm thấy như vậy.
Cô ta điều chỉnh cảm xúc, bình tĩnh nói: “Được, em biết rồi.”
Từ Hiểu Hiểu xoay người đi đến cửa ra vào, lúc đi giày bỗng nhiên ngẩng đầu: “Anh gặp được người mình thích à?”
Tiêu Trạch nở nụ cười, lắc đầu: “Anh chỉ gặp được thầy Alfred.”
Từ Hiểu Hiểu không khống chế được nói: “Anh ấy là ai?”
Tiêu Trạch cúi đầu, đưa tay khẽ gãi tai: “Giáo viên ở Trung tâm bổ túc. Xin lỗi em, trước kia anh ngốc nghếch, cho rằng tùy tiện thế nào cũng được. Chỉ là anh đang chờ đợi không mục đích gì, sau đó em tới.”
“... Xin lỗi.” Tiêu Trạch ý thức được mình nói sai, nhưng lại không biết nên cứu vãn thế nào.
Hai người đã có những lần tiếp xúc thân mật nhất, nhưng chưa bao giờ cố gắng tìm hiểu nhau.
Có lẽ ngay từ đầu, đúng là nghĩ tới việc hấp thụ nhiệt độ của đối phương rồi lại nhanh chóng phát hiện, cơ thể hai người lại lạnh băng như nhau.
“Không cần nói gì.” Từ Hiểu Hiểu xoay người mở cửa, bước nhanh ra ngoài.
Trung tâm bổ túc trẻ em.
Lộ Dao thấy không có khách, chuẩn bị đóng cửa.
Khi ấy Từ Hiểu Hiểu xuất hiện với hai má đỏ bừng, một tay chống cửa kính Trung tâm bổ túc, một tay cầm một chai rượu rỗng, lớn tiếng chào hỏi: “Chủ quán, Alfred đâu? Gọi anh ấy ra đây. Cô đừng có giấu anh ấy đi.”
Lộ Dao: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận